Chương 9 - Cướp Ngôi

9.

Ba tháng sau, tiểu cô cô sinh ra một tiểu công chúa.

Hạ Lan Tranh rất vui mừng, đặt tên cho tiểu công chúa là Bảo Gia, phong hào Vĩnh Lạc.

Tiểu công chúa vừa gầy vừa nhỏ, giống một con mèo con, một tiếng vang động liền bật khóc.

Ngự y nói bởi vì tiểu cô cô trong thời gian mang thai tâm tình không được tốt lại bị doạ đến kinh sợ, cho nên hài tử cũng có chút yếu ớt.

Hạ Lan Tranh liền cùng tiểu cô cô ở một chỗ để tiện nuôi dưỡng, còn để cho ta cũng ở bên cạnh.

Hắn cười nói với ta: "Minh Chiêu, mượn phúc khí của ngươi, hi vọng Bảo Gia cũng giống như ngươi có thể bình an lớn lên."

Ta gật đầu nói được, nhưng tiểu cô cô không nói lời nào.

Ta cảm thấy người có chút không thích Bảo Gia, những lúc có Hạ Lan Tranh, người sẽ đối với Bảo Gia rất tốt.

Nhưng Hạ Lan Tranh vừa đi, người liền nói mệt mỏi, để nhũ mẫu đem Bảo Gia ôm đi, nhìn thêm một chút cũng không.

"Cô cô, ngươi không thích Bảo Gia sao?" Ta hỏi người.

Người ngẩng đầu nhìn bầu trời lâu thật lâu, mới đối với ta nói: "Ta cũng muốn thích nó, nhưng ta làm không được."

Ta không rõ, mẫu thân làm sao lại không thích hài tử của mình chứ.

Mẫu phi ta rất thích ta, coi ta là đồ ngốc, cũng xem ta là trân bảo.

Tiểu cô cô còn nói đến ngay cả ta cũng đều đã nhìn ra, như vậy Hạ Lan Tranh khẳng định cũng có phát giác.

Thế là người để nhũ mẫu cố ý ở trước mặt Hạ Lan Tranh nói, nữ tử sau sinh thường bởi vì mệt mỏi nên có thể sẽ xem nhẹ hài tử, để Hạ Lan Tranh quan tâm nhiều hơn đến tiểu cô cô.

Hạ Lan Tranh liền tấn phong tiểu cô cô làm Hoàng Quý Phi, cách hoàng hậu chi vị chỉ một bậc.

Bọn thị nữ đi theo chúng ta từ Ngô quốc đến rất cao hứng, nói bây giờ Hoàng Hậu, Hoàng Quý Phi Bắc Tề đều là nữ tử Ngô quốc, bách tính Ngô quốc thời gian đến khẳng định sẽ tốt lên không ít.

Ta vô cùng vui vẻ đi tìm tiểu cô cô: "Hiện tại phụ hoàng nhất định sẽ không phải than thở mỗi ngày nữa."

Tiểu cô cô ngắt lấy nhánh hoa: "Không, hắn hiện tại nhất định là ăn ngủ không yên."

Ta nghi hoặc: "Vì cái gì?"

Người khựng lại không nói.

Một năm sau ta liền biết đáp án, Hạ Lan Tranh hạ lệnh Nam chinh tiến đánh Ngô quốc chúng ta.

Nghe được tin tức này, ta hốt hoảng chạy qua hành lang thật dài, ta muốn đi nói cho tiểu cô cô, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi cầu Hạ Lan Tranh không đánh.

Tiểu cô cô ngồi thêu hoa ngay trước cửa sổ, Bảo Gia một tuổi cùng các cung nữ ở trong viện chơi đùa.

Nhìn thấy ta tới, nó ôn nhu gọi ta là tỷ tỷ.

Nó so với ta thông minh hơn rất nhiều, mới một tuổi đã biết nói chuyện.

Ta sốt ruột cùng tiểu cô cô nói sự tình Nam chinh.

Tiểu cô cô lại nói: "A Oanh, chúng ta cuối cùng phải về nhà rồi."

Về nhà, câu nói này tốt đẹp biết dường nào!

Thế nhưng ta tại vì sao lại cảm thấy không vui chứ?