Chương 7 - Cướp Ngôi
7.
Tiểu cô cô ở tại một gian phòng nhỏ trong cung điện, lúc ta đến người vẫn còn đang ngủ.
Người ầy đi rất nhiều, lúc ngủ hàng lông mày nhíu lại, giống như gặp phải chuyện thương tâm trong giấc mơ.
Miệng nàng rên rỉ: "Tẩu tẩu, Thiếu Lăng, đừng bỏ ta lại một mình."
Ngày thường, người gọi mẫu phi ta là tẩu tẩu.
Mà Thiếu Lăng, chính là tên của tiểu cữu cữu của ta.
Tểu cữu cữu ta, là tướng sĩ tốt nhất Ngô quốc chúng ta.
Ngày ta đi hòa thân, tiểu cữu cữu nói với ta: "Oanh Oanh, cữu cữu nhất định sẽ tới đón con về nhà."
Nhưng hai năm trôi qua, người vẫn chưa tới.
Tiểu cô cô nước mắt chảy dài, gối nằm cũng đều bị làm ướt hết.
Ta vội vàng đánh thức người, người nhìn thấy ta liền một tay ôm chặt lấy, hỏi ta mấy ngày nay có ăn ngon ngủ yên không.
Ta lắc đầu: "Không có cô cô bên cạnh, ta ăn không ngon ngủ cũng không yên."
Người nhìn ta cam đoan, nói từ nay về sau chúng ta sẽ không phải tách nhau ra lâu như vậy nữa.
Ba ngày sau, ta được phong làm hoàng hậu Bắc Tề.
Bởi vì ta tuổi còn nhỏ, Hạ Lan Tranh để tiểu cô cô tới chăm sóc ta.
Đám cung nhân nói, hắn vốn là muốn phong tiểu cô cô làm phi, nhưng sợ triều thần bên ngoài náo loạn phản đối.
Nói hắn đã vì tiểu cô cô mà giết rất nhiều rất nhiều người, giờ lại phong người làm phi chỉ sợ là Bắc Tề sẽ loạn.
Cuối cùng hắn thoả hiệp, không ban cho tiểu cô cô bất kỳ thân phận nào, nhưng vẫn để tiểu cô cô đến ở tại trong cung ta chăm sóc ta.
Tuy là chăm sóc ta, nhưng vẫn có thể hưởng thụ những đãi ngộ giống hệt như ta.
Chúng ta mỗi ngày đều mặc không hết áo gấm, ăn không hết sơn hào hải vị.
Hoàng cung to như vậy, ta cùng tiểu cô cô có thể tự do tự tại chạy nhảy, sau lưng còn có vô số cung nhân hầu hạ.
Ta chơi thấm mệt, ghé vào trong ngực tiểu cô cô nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người người: "Cô cô, Hạ Lan Tranh đúng là một người tốt."
Nhưng người lại lạnh lùng nói: "Hắn không phải người tốt, hắn là ác quỷ."
Dù người nói như vậy, nhưng ban đêm khi Hạ Lan Tranh đến, người vẫn là rụt rè e sợ nhào vào trong lòng hắn.
Trong cung của ta có một hồ nước ấm, người cùng Hạ Lan Tranh ở bên trong một hai canh giờ mới ra ngoài.
Ban đêm bọn họ cũng cùng nhau ở chung một chỗ.
Buổi sáng tiểu cô cô hầu Hạ Lan Tranh mặc quần áo buộc tóc, Hạ Lan Tranh nói để cung nhân tới làm là được.
Tiểu cô cô không muốn, nói hắn là trượng phu của nàng, người không muốn để người khác động tay đến.
Ánh mắt Hạ Lan Tranh nhìn tiểu cô cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Hắn rất hiếm khi cười ra điệu bộ này.
Hắn cười lên nhìn cũng rất soái.
Ta đột nhiên nhớ tới tiểu cữu cữu của ta, hắn lúc trước cùng tiểu cô cô bên cạnh nhau, cũng chính là cười bộ dạng này.
Khi đó mẫu phi nói chờ đến khi hai người họ lớn lên, sẽ để bọn họ kết phu thê.
Ánh mắt tiểu cữu cữu lóe sáng: "A tỷ, người nói lời nhất định phải giữ lời."
Mẫu phi ta cười: "Đương nhiên rồi."
Tiểu cô cô đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng run rẩy hồng hồng.
Nhưng giờ đây cô cô đi hoà thân rồi, tiểu cữu cữu của ta cuối cùng là cưới ai đây?