Chương 4 - Cướp Ngôi
4.
Trong cung Bắc Tề tổ chức yến hội, ta và tiểu cô cô cùng đến.
Ta ngồi bên cạnh Hạ Lan Tranh, tiểu cô cô đơn độc ngồi một chỗ.
Tân hoàng Bắc Tề uống rượu, một bên nhìn tiểu cô cô một bên nhìn ta.
Ta không thích cái nhìn của tân hoàng, ánh mắt của hắn giống một bát súp đầy dầu mỡ đã được hầm từ lâu.
Ta nép vào bên người Hạ Lan Tranh ý muốn né tránh.
Hạ Lan Tranh mặc dù giết người, nhưng lại chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn qua ta.
Hạ Lan Tranh đem một chút trái cây nhét vào trong tay của ta, bảo ta ăn đi không cần loạn nhìn.
Ta cảm giác hắn giống như đang tức giận, nhưng trên mặt hắn lại rất bình tĩnh.
Tân hoàng muốn tiểu cô cô khiêu vũ, còn phải là nhảy bằng chân trần.
Tiểu cô cô nghe lời cởi giày múa tại yến hội.
Người kỳ thật cũng không biết khiêu vũ.
Người là muội muội nhỏ nhất của phụ hoàng ta, do cung nữ sinh ra, tuy là công chúa nhưng lại không được sủng ái.
Người cùng nương của người gian nan sống qua ngày trong cung, đôi khi còn phải thêu thùa để đổi lấy tiền, mẫu phi ta thường đưa đồ ăn đến cho hai người họ.
Về sau mẫu thân người qua đời, mẫu phi liền đốn người đến sống vào trong cung của bọn ta, khi đó nương cũng chỉ dạy người vẽ tranh làm thơ, cũng chưa từng dạy người nhảy.
Nhưng bây giờ, người lại nhảy múa vô cùng tốt.
Người nhẹ nhàng xoay tròn, y phục tản ra giống một đóa hoa sen nở rộ, đôi chân thon thả kia chính là kia nhụy sen.
Tân hoàng cùng đám đại thần đều vỗ tay khen hay, tân hoàng còn để tiểu cô cô ngồi vào bên cạnh hắn.
Tiểu cô cô nghe lời ngồi xuống, tân hoàng sờ lấy tay của người, nhưng ta phát hiện người một mực vụng trộm nhìn Hạ Lan Tranh.
Điềm đạm đáng yêu, vô cùng ủy khuất.
Hạ Lan Tranh cúi đầu một chén rồi lại một chén.
Hắn rất ít khi uống rượu, hắn nói tiệc rượu làm con người ta loạn tâm trí.
Lúc tàn tiệc cung yến đã là nửa đêm.
Tân hoàng muốn tiểu cô cô lưu lại, nhưng Thái hậu nương nương nói tiểu cô cô hôm nay khiêu vũ mệt mỏi, nên để người về cung nghỉ ngơi.
Chúng ta và tiểu cô cô cùng rời cung, lúc tách nhau ra ta đột nhiên thấy không thoải mái, khóc đòi tiểu cô cô.
Hạ Lan Tranh bất đắc dĩ, đành phải để tiểu cô cô lên xe ngựa của chúng ta.
Tiểu cô cô sốt ruột ôm ta: "Trong tiệc vẫn còn rất tốt, sao lại đột nhiên bệnh rồi."
Hạ Lan Tranh nói không biết, hỏi người là đi đến quân vương phủ chăm sóc ta hay vẫn là đem ta đến chỗ ở của người.
Tiểu cô cô nói đưa đến chỗ của người.
Hạ Lan Tranh không nói một lời nhảy xuống xe ngựa, chiếc sừng bạc buộc vào bím tóc kêu leng keng.
Ta cảm thấy, hắn là đang tức giận.
Hắn mấy ngày nay dường như tức giận hơn bao giờ hết so với hai năm qua.
Tiểu cô cô cũng im lặng, chỉ ôn nhu ôm lấy ta…
Một lát sau, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hạ Lan Tranh lại vén rèm xe lên, âm thanh lạnh lùng nhìn tiểu cô cô nói: "Nơi đó của người có thể có thuốc gì tốt, đi đến phủ của bản vương."
Tiểu cô cô do dự một chút, nhẹ nói được.
Lúc Hạ Lan Tranh xoay người, ta nhìn thấy khóe miệng người, nở một nụ cười nhàn nhạt.