Chương 2 - Cướp Bạn Trai

2

Thẩm Độ nổi tiếng là người lạnh lùng trong giới giải trí. Paparazzi từng theo dõi hắn bảy ngày bảy đêm, nhưng ngoài đóng phim ra, thì cũng chỉ săn được ảnh ăn uống.

Gia nhập làng giải trí lâu như vậy, tuyệt nhiên chưa hề có bất cứ tin đồn bạn gái nào.

Một tuần trôi qua, Lâm Tiểu Niệm quả nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều.

Trong thời gian đó, vì sợ ẻm tìm nhầm người, tôi còn chu đáo gửi cho ẻm thêm tấm ảnh đã chỉnh sửa.

Đêm đến nằm gác tay lên trán, tôi thường tự trách bản thân sâu sắc, thế mà lại không nghĩ ra ý tưởng này sớm hơn!

Thật là hận không thể xuyên không về quá khứ hiến kế cho bản thân mà!

Cho đến thứ Bảy đó, mới sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa vội vã.

Tôi tức giận mở cửa với mái tóc rối bời như tổ quạ, liền thấy Lâm Tiểu Niệm xuất hiện cùng một anh chàng đẹp trai cao mét 9.

Tôi không đeo kính, chỉ nhìn lướt qua, không quen, ít nhất không phải bạn trai cũ.

Sao thế, vừa mới thất bại trong tình yêu đã bắt đầu thay đổi khẩu vị rồi sao?

Mang theo cơn giận dữ khi đi làm pha lẫn với cơn buồn ngủ khi thức dậy, tôi quát:
"Dẫn bạn trai mới đến chúc Tết bà nội bay hả?”

“Không có lì xì đâu, mau cút!"

Ngay khi tôi định đóng cửa, anh chàng đẹp trai trước mặt đã một tay nắm lấy tay cầm cửa. Chiếc áo khoác dài của anh mang theo hương thơm nước hoa Jazzwear thoang thoảng.

Chưa kịp ra tay, Lâm Tiểu Niệm đã loạng choạng vài bước về phía trước, dựa vào vai anh ta một cách yếu đuối.
"Ôi chao, anh rể, chân em đau quá!"

Anh rể?

Tôi nhíu mày thành hình chữ bát 八, nhỏ em kế này bị khùng hay gì?

Ngay khi tôi định đeo kính vào ngó cho ra hồn, thì một khuôn mặt lạnh lùng của ảnh đế đã hiện rõ trước mắt tôi.

Thẩm Độ một tay đút túi, tay kia vẫn đang vặn ở khung cửa, gân xanh nổi lên.

Anh siết chặt hàm, từng chữ một thốt ra đầy ẩn ý:
"Giải thích chút đi nào, bạn gái?"

Tôi xõa mái tóc rối bời, chải chuốt nhanh nhất có thể:
"Không không không, không có chuyện gì đâu."

Vừa dứt lời, Lâm Tiểu Niệm khoác tay Thẩm Độ bước vào cửa, tỏ ra tự nhiên như nhà mình.

Thẩm Độ gượng gạo rút cánh tay phải ra, nhưng lại bị Lâm Tiểu Niệm kéo lại, vẻ mặt cứng nhắc nhưng đầy ẩn ý.

Tôi khẽ ho hai tiếng, hai người mới thu hồi ánh mắt trao đổi lén lút.

"Ai nói thì anh cứ đi tìm người đấy mà hỏi." Tôi khoanh tay, dựa vào cửa nhà bếp nói.

Lâm Tiểu Niệm sững sờ một lúc, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Độ, giơ ngón tay trỏ về phía tôi, ra vẻ cáo trạng với anh.

"Anh rể, chính chị ấy nói đấy."

Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cáo trạng của Lâm Tiểu Niệm, cơn tức giận không thể kiểm soát trào dâng.

Từ nhỏ, em kế đã là một đứa chuyên đi mách lẻo. Tay còn chưa kịp chạm vào mông nó, nó đã bắt đầu chạy khắp nhà la làng lên rồi.

Bố nghe tiếng chạy đến đánh cho tôi một trận, mẹ kế theo sau, lại đánh cho Lâm Tiểu Niệm đang hóng chuyện một trận nữa.

Ngày nào cũng ầm ĩ, thật mẹ nó bực bội.

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tiểu Niệm, bắt đầu liều lĩnh:
"Ồ, chia tay rồi, chị không thích anh ta nữa."

Lâm Tiểu Niệm lập tức buông Thẩm Độ ra, bĩu môi ngúng nguẩy:
"Vậy em cũng không thích nữa."

Phải đến ba giây sau Thẩm Độ mới phản ứng lại, cau mày, vẻ mặt mơ hồ ngồi xuống ghế sofa.

"Khụ khụ, chuyện này, bây giờ đã khá nghiêm trọng rồi." Thẩm Độ đưa điện thoại cho tôi.

Trên mạng xã hội, mọi người thi nhau gọi tôi là "chị dâu", đi kèm hình ảnh là ảnh chụp chung của tôi và Thẩm Độ. Sau bao lần truyền tay nhau, hình ảnh đã trở nên mờ nhòe, vô tình lại tăng thêm tính chân thật, trông hệt như ảnh thẻ của cặp đôi đang yêu.

Thậm chí còn có người đào ra ảnh chụp tôi làm việc tại một sự kiện, tiện thể "bóc mẽ" luôn cả công ty quảng cáo nơi tôi làm.

"Loại ảnh này, fan một ngày có thể photoshop đến tám trăm tấm, ảnh đế lừng lẫy như anh mà không nhìn ra được à?" Tôi thử dò hỏi.

"Cô Lâm nói vậy, nghĩa là cô là fan của tôi?"

Tôi nghiến chặt răng hàm, gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Chẳng còn cách nào khác, dân quảng cáo vốn co được dãn được, thích nghi mọi tình huống.

Thẩm Độ thở phào nhẹ nhõm, thẳng người nhìn vào mắt tôi, hỏi:
"Vậy... nghĩa là cô thích tôi?"

Cổ họng đột nhiên nghẹn ứ một cục tức, nói thật lòng, tôi đúng là một con người ham mê ngoại hình. Hồi đại học, tôi từng chạy khắp sân vận động để theo đuổi mối tình đầu là Chu Dịch, sau khi đi làm, người tôi yêu nhất lại là Lục Cảnh, đều vì gương mặt điển trai của họ.

Nhưng... đây là hai chuyện khác nhau. Bỏ mối liên hệ công việc một chiều sang một bên, tôi thậm chí còn không quen anh ta nữa là.

Tôi nghiến răng, nhưng vẫn không có can đảm nói ra câu "Tất nhiên rồi".

Thẩm Độ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, Lâm Tiểu Niệm cũng dỏng tai lên hóng hớt.

Giữa lúc nội tâm đang giằng xé, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ khe hở của ghế sofa.

Không, phải là tiếng chuông cứu mạng mới đúng.

Tôi thậm chí còn không kịp nhìn số gọi đến đã vội vàng bắt máy. Lúc này, cho dù là cuộc gọi lừa đảo, tôi cũng có thể luyên thuyên với họ hai tiếng.

Ai ngờ, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói trầm ấm và điềm đạm của sếp tổng:
"Tiểu Lâm à, chuyện Thẩm Độ là bạn trai cô, sao không thấy cô không nói sớm nhỉ?"

Làm sao vậy trời, sếp mà cũng quan tâm đến nội bộ fandom ảnh đế hả?
"Không phải, sếp à, sếp nghe em nói, thực ra không phải..."

Tiếng hối thúc lên máy bay của thư ký vang lên từ đầu dây bên kia, lời nói của tôi bị cắt ngang một cách thô bạo.

"Tôi đi công tác trước, việc hợp tác với ảnh đế sẽ do cô theo dõi từ đầu đến cuối, hoàn thành tốt nhiệm vụ cuối năm thưởng gấp đôi, vị trí giám đốc cũng sẽ ưu tiên cân nhắc cô, vậy nhé."

Chờ đã... người ta còn chưa đồng ý hợp tác với chúng ta mà sếp ơi?

Tôi đứng trước cửa kính nhà bếp, chỉ muốn chếch ngay tại chỗ. Hóa ra tôi mới là con ngốc chính hiệu!

Thẩm Độ dựa người vào ghế sofa, vẻ mặt bình thản mân mê đồng hồ trên cổ tay, vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi trơ tráo quay lưng lại một nửa:
"Em ... liệu em có thể yêu cầu bạn trai một chuyện nhỏ xíuuuuu này được không?"

Tôi hèn là thật, tất cả vì gấp đôi tiền thưởng cuối năm!!

3

Thẩm Độ không trả lời tôi, lúng túng bước ra khỏi cửa, Lâm Tiểu Niệm theo sát phía sau.

Đúng là chốn công sở không thể lơ là, tiền thưởng cuối năm chắc chắn sẽ tan biến như mây khói.

Không ngờ, sáng hôm sau, vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã nhìn thấy Thẩm Độ ở ngay cầu thang.

Anh đã thay một cái áo khoác lông vũ thêu màu đen, mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín mặt.

Nếu không phải mới gặp nhau ngày hôm qua, có lẽ giờ này tôi đã chuẩn bị gọi cảnh sát luôn rồi.

"Tìm tôi à?", tôi vừa nhét bánh mì vào miệng vừa lúng túng hỏi.

Thẩm Độ nhún vai, lắc chiếc chìa khóa xe trong tay: "Ừ, đưa bạn gái đi làm."

Tôi sững sờ mất ba phút, và rồi đã thành công bỏ lỡ chuyến xe buýt đi làm.

Cuối cùng, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái của Thẩm Độ.

Thẩm Độ đeo một chiếc nhẫn trơn hình Möbius ở ngón trỏ tay phải, gõ nhịp nhàng lên vô lăng. Lúc xe kẹt, tôi sờ sờ đầu mũi, ngượng ngùng lên tiếng:
"Cái đó, hôm qua tôi đã nói dối anh."

Thẩm Độ hơi nghiêng đầu sang: "Ừ, nói dối cái gì?"

"Tôi chỉ hy vọng anh có thể hợp tác với công ty chúng tôi thôi."

Chiếc xe phía trước khởi hành, xe chúng tôi cũng chậm rãi đi theo sau. "Vậy những lời khác đều là thật lòng sao?"

Tôi sặc nước miếng trong miệng, nghiêng đầu nhìn sang. Ánh nắng ban mai rọi lên mái tóc trước trán anh, lấp lánh tia sáng.

"Uống chậm thôi, trong hộc tủ phía trước có một bản hợp đồng, em đến công ty kiểm tra kỹ lưỡng nhé, không có vấn đề gì thì có thể ký xuống dưới đó."

Tôi không ngờ rằng hắn thực sự coi trọng những lời tôi nói hôm qua.

Lật xem hợp đồng, tôi thấy hầu hết các điều khoản tôi đề cập hôm qua đều được ghi trong hợp đồng, chỉ có một số chi tiết nhỏ cần kiểm tra lại.

"Anh... anh nghiêm túc à?", tôi lật giở bản hợp đồng dày cộp, không hiểu nổi ý đồ của anh.

"Chuyện bạn gái dặn dò, đương nhiên phải hoàn thành rồi."

Mình... mình không mơ chứ!

Sự nghiệp tay trái, tình yêu tay phải, mình sắp bước lên đỉnh cao cuộc đời rồi sao?

Tôi lén véo cổ tay mình, khi xuống xe, cả người vẫn còn lơ lửng.

Trên đường đi do kẹt xe nên mất rất nhiều thời gian, đến công ty đã trễ nửa tiếng.

Khi Thẩm Độ đỡ tôi xuống xe, anh cúi xuống kéo thấp mũ lưỡi trai, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, ngày mai tuyệt đối sẽ không đến muộn nữa."

Vừa định lên tiếng, tôi đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Vương tổng vang lên từ phía sau:
"Ôi chao, đây không phải là ảnh đế Thẩm sao? Tôi đã đoán là cậu nhất định sẽ đến mà, sao không báo sớm để tôi ra đón vậy?"

Từ lâu đã có lời đồn đại rằng Vương tổng đang rất cần một dự án lớn để "làm đẹp bảng thành tích" cho kỳ đánh giá hiệu quả sắp tới.

Hơn nữa, mục tiêu của vị này chính là chiến dịch quảng cáo trang sức và phụ kiện cao cấp đình đám mà Thẩm Độ vừa ký kết.

Cả công ty, có không biết bao nhiêu người đang nhăm nhe vào miếng bánh béo bở này.

Vì vậy, khi ông ta thản nhiên đẩy tôi sang một bên, tôi đã có linh cảm.

Nhưng tôi không ngờ rằng, Thẩm Độ vốn luôn ôn hòa lại không hề nể nang Vương tổng, nhẹ nhàng né tránh đôi tay béo ú của ông ta, đưa tay kéo tôi về phía mình.

"Xin lỗi, hôm nay không bàn chuyện công việc, tôi đến đây để đưa bạn gái đi làm."

Vương tổng lúng túng đứng sững tại chỗ, chuyển ánh mắt sang tôi:
"Tiểu Lâm à, trước đây hình như không thấy ảnh đế Thẩm đưa cô đi làm nhỉ? Mới đổi người à, tôi trông không quen lắm."

Trước đây, bạn trai cũ cũng chủ động đưa đón tôi đi làm về, nhưng chỉ được vài ngày rồi thôi.

Lòng tốt thường chỉ đẹp trên lời nói.

Tôi không để ý đến lời nói bóng gió của ông ta, dù sao... cũng đúng là sự thật.

Nhưng không ngờ, Thẩm Độ lại kéo tay áo tôi chặt hơn và nói:
"Sau này, tôi sẽ đưa đón bạn gái đi làm về mỗi ngày, sếp tổng sẽ sớm quen thôi."

"À ra vậy, vậy sau này cậu sẽ phải đến đây mỗi ngày à?"

Sau khi Thẩm Độ rời đi, chỉ còn lại tôi và Vương tổng đối mặt nhau trong thang máy một cách ngượng ngùng.

Vương tổng bị Thẩm Độ mắng cho đến mức mặt mày bầm dập, giọng điệu đầy mỉa mai: "Tiểu Lâm à, dự án này phức tạp lắm, sợ là cô không thể đảm đương nổi đâu. Hay là để tôi ra mặt phụ trách, cô chỉ cần lo các chi tiết cụ thể là được."

Ha ha, rõ ràng là cái lão già muốn chiếm công lao ngay trước mặt tôi đây mà, còn giả bộ lời hay ý đẹp!

"Vương tổng à, chuyện này tôi cũng không quyết định được đâu, nếu có vấn đề gì ông cứ trực tiếp liên hệ với sếp lớn nhé."

Vừa lúc đó, thang máy đã đến tầng hai mươi mốt, Vương tổng với vẻ mặt dữ tợn đi theo tôi vào công ty.

Trễ nửa tiếng, trừ tôi hai trăm, trừ ông ta hai trăm.

Tương lai tươi sáng của cả hai:)