Chương 3 - Cuốn Sổ Sinh Tử Và Hận Thù
3
Hắn đắc thắng cùng đàn em rời đi, bỏ mặc tôi đứng đó, môi bị cắn đến bật máu.
Về đến nhà, tôi lập tức lôi cuốn sổ sinh tử từ ngăn bí mật trong phòng ra.
Lật đến một trang giấy trắng tinh, tờ giấy như khẽ rung lên trước mắt tôi.
Tôi rút bút, ngòi bút lơ lửng trên trang giấy, bàn tay run rẩy không ngừng.
Chỉ cần viết ba chữ đó, năm phút sau, con ác quỷ ấy sẽ phải trả giá cho tội ác của mình!
Máu của bố mẹ, nỗi nhục của tôi… tất cả sẽ được báo đáp!
Ngòi bút chạm xuống, dừng lại trên mặt giấy lạnh lẽo.
Ngay khi tôi sắp viết ra ba chữ kia, cửa chợt vang lên tiếng “cốc cốc cốc” dồn dập.
Tôi cứ ngỡ lại là Triệu Thiên Dã cố tình đến gây sự, vốn định phớt lờ.
Nhưng rồi vang lên giọng gọi hốt hoảng của bạn học:
“Ê! Lâm Vãn có ở nhà không? Lâm Vãn, nghe thấy không, em gái cậu xảy ra chuyện rồi! Mau lên!”
Tiếng hét như sấm nổ bên tai.
Tim tôi đập dồn dập như trống trận.
Em gái tôi sao rồi?
Rõ ràng lúc sáng ra khỏi nhà nó vẫn bình thường cơ mà?
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy máu trong não chảy ngược, tai ù đi ong ong.
Tôi vội giấu cuốn sổ vào ngực, rồi cuống cuồng chạy theo bạn học đến trường, mới nghe rõ được tin dữ ấy.
Em gái tôi — đã nhảy lầu.
Từ những lời bàn tán xôn xao của mọi người, tôi dần ghép lại chân tướng sự việc.
Em gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện của tôi, đêm qua đã bị làm nhục.
Thủ phạm chính là một tên súc sinh tên Trần Phong.
Mà kẻ sai hắn làm việc này, chính là Triệu Thiên Dã.
Thảo nào đêm qua nó trở về toàn thân bầm dập, cả buổi tối ủ rũ không vui.
Là tôi… là tôi không xứng làm anh, đã không kịp nhận ra sự bất thường của nó.
Để rồi nó không thể chịu nổi khi sự trong sạch bị chà đạp, lựa chọn gieo mình xuống lầu tự vẫn.
Cơ thể tôi phản ứng còn nhanh hơn cả ý thức.
Tôi như một con dã thú mất kiểm soát, hung hăng húc tung đám đông, loạng choạng lao ra ngoài.
Tôi lao thẳng đến bệnh viện, nhưng chờ tôi chỉ là ánh mắt tiếc nuối của bác sĩ.
Em gái tôi đã chết.
Thi thể của nó, lạnh lẽo nằm trong nhà xác.
Máu thù của bố mẹ còn chưa rửa, giờ đây em gái lại chịu kết cục bi thảm này!
Một vị tanh ngọt trào lên cổ họng, tôi không kìm được, phun ra một ngụm máu lớn.
Triệu Thiên Dã, Trần Phong… tao muốn hai đứa chúng mày, chết không toàn thây!
Nhà xác nằm ở tầng hầm thứ hai.
Tôi không thể kìm nén cơn thịnh nộ nữa, lập tức rút cuốn sổ sinh tử, viết thật nhanh cái tên khốn kiếp ấy, rồi lao thẳng lên.
Hắn chỉ nhếch mép cười khinh miệt:
“Thì ra mày chính là thằng anh vô dụng của Lâm Vãn? Chậc chậc, em gái mày… hương vị thật đúng là tuyệt.”
Nghe vậy, máu nóng dồn thẳng lên não, tôi tức giận lao vào hắn liều mạng.
Nhưng cái chân vốn đã bị Triệu Thiên Dã hành hạ từ hôm qua giờ phút này lại khiến tôi thất thế.
Trần Phong hung hăng dẫm mạnh lên vết thương của tôi, ánh mắt độc ác:
“Đã nôn nóng muốn chết vậy, thì tao cho mày xuống gặp em gái và bố mẹ mày luôn!”
Cơn đau xé nát từng dây thần kinh, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, nhưng tôi chỉ bật cười lạnh, khàn giọng đếm ngược:
“Mười… chín… tám… bảy…”
“Mày lẩm bẩm cái gì thế? Đi chết đi!”
“Ba… hai… một.”
Thân hình đang đè ép trên người tôi bỗng đổ sụp xuống.
Trần Phong trợn tròn đôi mắt đầy kinh hãi, ôm ngực, ngã gục.
Trần Phong chết rồi.
Không ai biết chính tôi đã giết hắn.