Chương 3 - Cuốn Sổ Nợ Đầy Nỗi Đau

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giọng chị không mặn không nhạt, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo như thể đó là điều hiển nhiên.

“Mẹ đã vì cái nhà này mà hy sinh biết bao nhiêu? Còn em thì sao, không biết đền đáp, chỉ biết đòi hỏi.”

“Em nói xem, nhà mình có để em đói không, có để em mặc rách không? Nhà mình bạc đãi em chỗ nào mà em lại hận chúng ta đến vậy?”

Tôi ngồi dậy trên giường, nhìn gương mặt chị đầy vẻ “sống trong nhung lụa mà chẳng hiểu sự đời”, bỗng bật cười.

Bạc đãi ư?

Câu hỏi đó, tôi chẳng cần nghĩ cũng có thể trả lời ngay lập tức.

“Ba năm cấp ba, tan học buổi tối lúc mười giờ rưỡi, em về nhà lúc nào cũng chỉ có thể ăn lại đồ nguội thừa của mọi người.”

“Quần áo em mặc toàn là đồ chị mặc cũ. Nhưng chị cao mét sáu, em gần mét bảy, chị quên rồi sao? Mỗi mùa đông, cổ tay và mắt cá chân em đều sưng đỏ vì lạnh, giống như bánh bao men nở vậy.”

“Năm bảy tuổi, em đã phải học đứng ghế để nấu cơm, rửa bát. Còn chị? Hai mươi tuổi rồi mà đến bật bếp ga cũng không biết.”

Giọng tôi rất bình tĩnh, nhưng từng lời như một nhát dao, lột bỏ lớp vỏ “hiền thục đảm đang” giả tạo của chị.

“Còn nữa, năm em mười tuổi, chị lén hút thuốc trong nhà, đốt cháy rèm cửa. Chị hét to chạy đi tìm ba mẹ, em trai thì chạy theo chị ra ngoài, không ai nhớ rằng em vẫn đang ngủ trong phòng.”

“Khi lính cứu hỏa tới, để giữ thể diện cho chị, cả nhà thống nhất miệng, chỉ vào em – đứa bị khói hun đến đen thui – nói với mọi người rằng là em nghịch lửa.”

“Năm đó, em phải viết bản kiểm điểm mười ngàn chữ, còn phải đọc to trước toàn thể thầy cô và học sinh trong trường. Chị quên rồi sao?”

“Còn nữa…”

“Đủ rồi!”

Mặt chị từ trắng chuyển sang xanh cuối cùng đỏ như gan heo vì bối rối.

Chị hét lên cắt ngang lời tôi, giọng run rẩy.

“Mấy chuyện vớ vẩn đó từ bao nhiêu năm rồi! Sao em cứ nhớ hoài vậy? Sao em nhỏ nhen thế?”

“Mẹ nói quả không sai, em đúng là con sói mắt trắng nuôi không nổi! Chỉ nhớ cái xấu của tụi chị, không nhớ lấy một điều tốt!”

“Chị đưa quần áo cũ cho em mặc, em không biết ơn thì thôi, lại còn trách ngược lại chị? Em đúng là không thể lý lẽ nổi!”

Nói xong, chị như chạy trốn, vội vàng leo lên giường mình, trùm chăn kín đầu.

Trong phòng chỉ còn lại mình tôi.

Tôi nằm xuống giường, mở mắt nhìn trần nhà, trằn trọc suốt đêm không ngủ.

Thì ra, những vết thương tôi tưởng đã đóng vảy từ lâu, thật ra vẫn còn nguyên.

Mưng mủ, thối rữa, chưa từng lành lại.

Sáng hôm sau, điện thoại từ văn phòng tuyển sinh Đại học Thủ đô gọi đến.

Là một cô giáo có giọng rất dịu dàng.

“Chào bạn Lâm Mặc Mặc, tôi là cô Chu ở phòng tuyển sinh Đại học Thủ đô. Trước tiên xin chúc mừng bạn, điểm số của bạn thật sự rất xuất sắc.

Những ngành mũi nhọn của trường chúng tôi như tài chính, máy tính, trí tuệ nhân tạo, bạn đều có thể tự do lựa chọn.”

Tôi cầm điện thoại, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Cô ơi, em…”

“Là thế này,” giọng cô Chu mang theo sự phấn khởi, “trường chúng tôi có một chương trình ‘Khởi Hành’ dành cho các học sinh giỏi nằm trong top 100 toàn tỉnh.

Không những miễn toàn bộ học phí và lệ phí trong bốn năm, mỗi năm còn cấp học bổng 20.000 tệ.

Ngoài ra, nếu bạn đồng ý, trường còn có thể giữ chỗ cho bạn học liên thông thẳng lên thạc sĩ và tiến sĩ.”

Miễn học phí.

Mỗi năm học bổng hai vạn.

Giữ chỗ học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ.

Từng chữ như một tia sáng, chiếu rọi con đường tương lai u tối của tôi.

Tôi gần như nghẹn ngào nói ra câu: “Cô ơi, em đồng ý, em muốn đăng ký học trường mình.”

Cúp điện thoại, tôi thấy mẹ đang đứng ở cửa phòng, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

“Đại học Thủ đô?”

Tôi gật đầu.

Bà im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng bà sẽ nói câu quen thuộc: “Học giỏi thì sao, sau này cũng phải đi lấy chồng thôi.”

Nhưng bà lại đột nhiên nở nụ cười.

“Mặc Mặc à, mẹ hiểu rồi, con chỉ giận mẹ vì tiền sinh hoạt ít quá nên mới làm căng như vậy. Hôm qua mẹ nói nặng lời, con đừng để bụng.”

Bà bước tới, định nắm tay tôi, nhưng tôi theo phản xạ lùi lại tránh.

Tay bà khựng giữa không trung, có chút ngượng ngùng.

“Con yên tâm, con thi tốt thế này, là công thần của nhà họ Lâm chúng ta.

Chuyện tiền sinh hoạt, mẹ tuyệt đối sẽ không để con thiệt.

Một tháng… một tháng mẹ cho con một nghìn rưỡi, không, hai nghìn! Đủ không?”

Hừ.

Hai nghìn.

Nếu là hôm qua có lẽ tôi đã cảm động rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy vô cùng châm biếm.

Sự “hào phóng” đến muộn này, chẳng qua chỉ vì tôi thi được 708 điểm, khiến bà thấy có lợi mà thôi.

Tôi bình tĩnh nhìn bà: “Không cần đâu, mẹ.”

“Trường miễn học phí, còn cho học bổng.”

Mắt mẹ tôi lập tức sáng rực, sáng như hai chiếc đèn pha.

“Học bổng? Cho bao nhiêu?”

“Mỗi năm hai vạn.”

“Hai vạn?!” Bà hít mạnh một hơi, sau đó trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng tột độ.

“Thế thì tốt quá rồi! Mặc Mặc à, số tiền này con nhất định phải giữ kỹ, sau khi tốt nghiệp đưa cho mẹ, mẹ giữ hộ con làm của hồi môn.”

Lại là của hồi môn.

Tôi chợt nhớ tới chiếc hộp gỗ có dòng chữ “nợ nần”.

“Mẹ,” tôi nhìn thẳng vào mắt bà, từng chữ từng chữ hỏi, “trong chiếc hộp của con… cũng là của hồi môn sao?”

Sắc mặt mẹ tôi “soạt” một cái trắng bệch.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)