Chương 11 - Cuốn Sổ Nợ Đầy Nỗi Đau
“Con xem, công ty con lớn như vậy, có thể… sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng không? Làm bảo vệ cũng được.”
Tôi bật cười.
“Công ty tôi, không tuyển người có tiền án.”
Sắc mặt Vương Tú Mai cứng lại.
Lâm Kiến Quốc vội vã chữa cháy: “Tinh Hà, đừng hiểu lầm. Chúng tôi không có ý đó. Chỉ là… chỉ là muốn tới thăm con.”
“Đúng vậy, đúng vậy,” Lâm Oánh Oánh cũng gật đầu lia lịa, “Chị em mình là người một nhà, gãy xương còn dính gân mà. Chuyện cũ thì cho qua đi.”
Người một nhà?
Thật là một trò cười.
“Các người muốn tôi sắp xếp việc cho Lâm Diệu Tổ, mua nhà mua xe cho nó, tiện thể chu cấp dưỡng lão cho các người, đúng không?”
Tôi vạch trần bộ mặt giả dối của họ một cách thẳng thừng.
Cả ba người họ, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.
Bị tôi nói trúng rồi.
“Lâm Tinh Hà! Sao con có thể nói vậy chứ!” Vương Tú Mai lại bắt đầu kích động, “Chúng ta là cha mẹ ruột của con! Con phải dưỡng già cho chúng ta, đó là lẽ đương nhiên! Pháp luật cũng quy định như vậy!”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, “Pháp luật quy định. Cho nên, từ tháng sau, tôi sẽ chuyển cho mỗi người năm trăm tệ tiền dưỡng già. Một xu cũng không thừa, một xu cũng không thiếu.”
“Đó là nghĩa vụ cuối cùng tôi thực hiện, với tư cách là con gái.”
“Còn những chuyện khác, miễn bàn.”
“Năm trăm tệ?!” Lâm Oánh Oánh hét lên, “Chị định bố thí cho ăn mày à? Chị có biết công ty của chị giờ trị giá bao nhiêu không? Năm trăm tệ với chị không bằng móng tay!”
“Đó là tiền của tôi.” Tôi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng, “Liên quan gì đến cô?”
Lâm Oánh Oánh bị tôi nghẹn họng, không nói nên lời.
Vương Tú Mai còn định giở trò, bị ánh mắt của tôi chặn lại.
“Bà Vương Tú Mai, tôi khuyên bà đừng giở mấy trò hạ đẳng nữa. Ở đây đầy camera, lại có cả phóng viên. Nếu bà muốn lên trang nhất ngày mai, tôi rất sẵn lòng phối hợp.”
Bà ta quả nhiên không dám làm càn nữa.
Tôi lấy từ ví ra ba tấm danh thiếp.
Một là của luật sư tôi.
Một là của bác sĩ tâm lý.
Một là của trợ lý tôi.
Tôi nhét vào tay Lâm Kiến Quốc.
“Tấm đầu tiên là luật sư của tôi. Sau này có vấn đề pháp lý gì, trực tiếp liên hệ ông ta, đừng tìm tôi.”
“Tấm thứ hai là bác sĩ tâm lý của tôi. Tôi khuyên cả nhà các người nên đi khám, bệnh không nhẹ đâu.”
“Tấm thứ ba là của trợ lý tôi. Chuyện tiền dưỡng già sẽ do cậu ấy phụ trách. Từ nay về sau, ngoài cậu ấy ra, không ai trong công ty tôi sẽ liên hệ với các người.”
“Giờ thì, các người có thể cút.”
Nói xong, tôi không nhìn họ thêm một lần nào nữa, xoay người, bước lên xe.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy ba người họ như ba con gà trống bại trận, ủ rũ đứng tại chỗ.
Cuốn sổ nợ ghi khoản “nợ máu”, tờ giấy vay tôi từng viết tay, mười tám năm chìm trong bóng tối ấy —
Đến giây phút này, cuối cùng cũng đã có dấu chấm hết.
15
Chiếc xe lặng lẽ chạy bon bon trên con đường trở về nhà.
Tôi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nhưng mãi không thể chợp mắt.
Trong đầu tôi, không ngừng hiện lên cảnh tượng khi nãy.
Tôi tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ, đủ lạnh lùng để không còn bận tâm đến quá khứ.
Nhưng thì ra, vẫn sẽ đau.
Những vết thương tưởng đã lành, chỉ cần chạm nhẹ, vẫn sẽ rỉ máu.
Điện thoại reo lên, là A Kiệt gọi đến.
“Alo, Tinh Hà, cậu về đến nhà chưa? Mấy người đó không làm khó cậu chứ?”
“Mình không sao.”
“Vậy thì tốt. À đúng rồi, báo cho cậu tin vui, Không hoàn hảo như tôi vừa nhận được đề cử Trò chơi độc lập hay nhất của Giải Golden Joystick năm nay đấy!”
Golden Joystick — giải thưởng được ví như Oscar trong ngành game.
Với tôi, và cả công ty, đây là vinh dự tối cao.
Lẽ ra tôi phải vui mừng.
Nhưng tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
“Tinh Hà, cậu sao thế? Nghe giọng không vui chút nào.”
“Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
Cúp máy, tôi bảo tài xế dừng xe bên đường.
Tôi bước xuống xe, cứ thế lang thang vô định trên phố.
Đêm khuya nơi thủ đô vẫn rực rỡ ánh đèn, xe cộ ngược xuôi không dứt.
Nhưng tôi lại cảm thấy mình lạc lõng giữa chốn phồn hoa này.
Tôi như lại trở về thành cô bé nhỏ bé cô đơn năm nào, không được ai yêu thương.
Tôi bước vào một cửa hàng tiện lợi 24h, mua một lon bia.
Tôi không biết uống rượu, chỉ là muốn biết mùi vị đó ra sao.
Chất lỏng lạnh buốt trôi qua cổ họng, đắng chát và nồng nặc.
Nước mắt tôi, không báo trước, cứ thế rơi xuống.
Tôi ngồi thụp xuống vệ đường, khóc như một kẻ ngốc.
Tôi tưởng mình đã quên cách khóc.
Nhưng hóa ra chưa.
Ngay lúc tôi khóc lặng lẽ nhất, một chiếc ô bất ngờ che lên đầu tôi.
Che đi ánh trăng lạnh lẽo.