Chương 3 - Cuốn Sách Bị Đánh Cắp
9
Sắp hết giờ nghỉ trưa.
Tôi đặt bút xuống, định ra ngoài thư giãn một chút.
Vừa bước ra khỏi lớp, đã bị Cố Thiên Thịnh chặn lại.
Không biết cậu ta đã chờ ở ngoài bao lâu.
“Lâm Tĩnh Khê, cậu giận dỗi cũng phải có giới hạn chứ, sao lại lấy tương lai của mình ra đùa giỡn?”
Cậu ta bực bội vò tóc, tỏ vẻ như đang vì tôi mà lo lắng:
“Chúng ta mới là bạn học cùng nhóm, tôi là người hiểu rõ điểm yếu của cậu nhất. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, cậu đừng phí phạm nó vào một học sinh mới mà ngay cả môi trường còn chưa quen thuộc.”
“Học sinh mới thì sao?”
Tôi không giận mà còn bật cười, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn vào lớp học.
Dư Thi Văn vẫn đang ngủ ngon lành.
“Chẳng phải cậu cũng đang lãng phí thời gian của mình vào học sinh mới sao?”
Không ngờ tôi lại nhắm vào Dư Thi Văn, cậu ta bị chặn họng, bài diễn thuyết dài dằng dặc chuẩn bị sẵn cũng chẳng có cơ hội phát huy.
Lắp bắp một lúc, cậu ta mới nói:
“Chuyện này sao giống nhau được? Tôi học tốt, chỉ giúp cô ấy giảng bài, đâu có bị ảnh hưởng gì. Cậu đừng để bản thân bị kéo lùi…”
“Câu này là cậu đang đánh giá cao bản thân hay xem thường Khê Khê đây?”
Hứa Yến Hoan khoác tay lên vai tôi, giọng điệu lười nhác nhưng ánh mắt sắc bén.
Hứa Yến Hoan khoác tay lên vai tôi, giọng điệu lười nhác nhưng ánh mắt sắc bén:
“Khê Khê thông minh như vậy, ai ảnh hưởng ai còn chưa chắc đâu. Biết đâu trước giờ chính cậu mới là người kéo chân cô ấy?”
Một lần nữa bị Hứa Yến Hoan chặn họng, sắc mặt Cố Thiên Thịnh sa sầm.
Cậu ta không giữ được vẻ lịch thiệp như thường ngày nữa, bực bội bật lại:
“Hứa Yến Hoan, nhà cậu không dạy rằng không nên cắt ngang lời người khác sao?”
Hứa Yến Hoan cười khẽ, ung dung đáp:
“Tôi chỉ đang giúp cậu xác định rõ vị trí của mình thôi. Nếu cậu đã có bạn học cùng nhóm rồi, thì đừng có mà hai tay bắt cá.”
Câu nói này thoạt nghe chẳng có vấn đề gì.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, lại như một lời châm chọc đầy ẩn ý.
Cố Thiên Thịnh bị câu nói mỉa mai này làm cho á khẩu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Đứng vững nào.”
Thấy Hứa Yến Hoan đang làm bộ tựa vào vai tôi, tôi đành phải đưa tay đỡ cô ấy đứng thẳng.
“Biết rồi mà, Khê Khê, cậu thật tốt với tôi ~”
Cô ấy cười híp mắt, kéo tôi rời đi mà không thèm để ý đến Cố Thiên Thịnh.
“Cùng đi thôi, nghỉ ngơi đủ rồi.”
Tôi khoác tay Hứa Yến Hoan, bước qua Cố Thiên Thịnh, không hề ngoảnh lại.
“Khoan đã, Hứa Yến Hoan! Chúng ta cược một ván đi!”
Cố Thiên Thịnh bất ngờ chặn cửa lớp, mắt nhìn thẳng vào tôi, đầy khiêu khích.
“Lần kiểm tra tháng tới, ai đứng nhất lớp sẽ được làm bạn học cùng nhóm với Lâm Tĩnh Khê!”
Thấy cuối cùng tôi cũng dừng bước, ánh mắt cậu ta sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch lên như thể đang nắm chắc phần thắng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cậu ta đông cứng lại.
Tôi trực tiếp dùng thân hình vững chắc của mình, đâm cậu ta ngã nhào ra phía sau.
“Cậu lấy tôi làm tiền cược? Ai cho cậu cái dũng khí đó?”
10
“Khê Khê, cậu thật lợi hại!”
Chiều nay có tiết thể dục.
Dù tôi chưa thể vận động mạnh, nhưng ra ngoài hít thở một chút vẫn rất dễ chịu.
Hứa Yến Hoan ngồi cạnh tôi, đôi mắt sáng long lanh, ánh lên sự ngưỡng mộ.
Tôi có hơi khó hiểu, chẳng phải chỉ là đâm ngã Cố Thiên Thịnh thôi sao?
Tên yếu ớt đó, có ba người như cậu ta tôi cũng xử lý được.
Thấy tôi nghi hoặc, Hứa Yến Hoan cúi đầu, nhẹ giọng giải thích:
“Từ nhỏ tôi đã có sức khỏe kém, ngoài việc học ra, chẳng giỏi cái gì cả.”
“Khê Khê, cậu có biết không? Nhìn cậu chạy nhảy tự do trên sân thể dục, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”
“Tôi cũng muốn giống như cậu, có thể dễ dàng chiến thắng người khác bằng thể lực.”
Cô gái luôn kiêu hãnh như phượng hoàng nhỏ giờ đây lại ỉu xìu như cọng rau héo.
Ngay cả đuôi tóc đuôi ngựa cũng mất đi sức sống, khẽ đung đưa theo gió.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi bỗng cảm thấy có gì đó siết chặt trong lòng, ê ẩm và nhói buốt.
Tôi không kìm được mà xích lại gần hơn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, nghiêm túc nói:
“Nhưng cậu ngưỡng mộ tôi, tôi cũng ngưỡng mộ cậu mà.”
“Đầu óc cậu nhanh nhạy, nhìn qua là biết cách giải, còn tôi thì chưa đọc xong đề cậu đã làm xong rồi.”
“Hơn nữa, cậu vừa xinh đẹp, vừa trắng trẻo, người thì mảnh mai, tay cũng mềm mại. Không giống tôi, bị gọi là con trai giả.”
“Hu hu… Khê Khê… cậu tốt quá…”
“Không ai gọi cậu là con trai giả cả, cậu chính là cậu, là phiên bản giỏi nhất của chính mình!”
Hứa Yến Hoan nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi.
Hương thơm nhàn nhạt trên người cô ấy lượn lờ bên mũi tôi.
Khiến tôi lúng túng không biết làm sao.
Vì cao lớn vạm vỡ, tôi chỉ chơi chung với đám con trai.
Tôi hoàn toàn không biết cách tiếp xúc với các cô gái cùng tuổi.
Nếu không phải Hứa Yến Hoan chủ động tiếp cận, tôi cũng không dám đến gần cô ấy.
Các cô gái nhỏ nhắn, mong manh và xinh đẹp thế này…
Tôi luôn lo lắng rằng chỉ cần sơ ý một chút là có thể làm họ tổn thương.
Nhận thấy tôi đang ngượng ngùng, Hứa Yến Hoan liền bật cười khanh khách:
“Tôi cũng đâu có yếu ớt đến mức chạm nhẹ là vỡ đâu chứ!”
Bầu không khí yên tĩnh khiến tôi cảm thấy hơi nóng lên.
Tôi thuận tay cởi áo khoác ngoài, để lộ cánh tay rám nắng.
“… Cái này, có đau không?”
Cô ấy bỗng hỏi nhỏ, đầu ngón tay khẽ chạm vào miếng cao dán trên cánh tay tôi, như thể sợ làm tôi đau.
“Ài, có gì đâu, cậu không cần nhẹ nhàng vậy đâu, tôi quen rồi.”
Tôi gãi gãi sau đầu.
“Chơi thể thao thì sao tránh được chấn thương, bị đau nhiều quá cũng thành quen thôi.”
Dù Cố Thiên Thịnh có tỏ ra xót xa đến đâu, cậu ta cũng chưa bao giờ có thái độ cẩn thận như vậy với tôi.
Cùng lắm là giúp tôi xách đồ mà thôi.
Thấy cô ấy vẫn lo lắng, tôi bèn kể một chuyện cũ:
“Trước đây có lần tôi bị thiết bị va vào chân khi tập luyện, vết thương nặng lắm, lòi cả xương ra ngoài.”
“Huấn luyện viên của tôi, một người đàn ông vạm vỡ, còn suýt khóc cơ đấy!”
“Vậy bây giờ cậu còn đau không?”
“Xem này, vết sẹo đây này.”
Tôi kéo ống quần lên, chỉ vào vết sẹo dài hơn 10cm trên bắp chân, còn có chút tự hào nữa.
Hứa Yến Hoan cúi đầu, im lặng một lúc lâu.
Đến khi tôi cảm thấy có gì đó ươn ướt trên vết sẹo, tôi mới nhận ra…
Cô ấy đang khóc.
Những giọt nước mắt rơi xuống vết thương đã lành, nhưng lại khiến nơi đó ngứa ngáy, len lỏi vào tận đáy lòng tôi.
“Ấy ấy ấy! Sao cậu lại khóc?”
Tôi cuống quýt định giơ tay lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng lại bị cô ấy ôm chặt lấy lần nữa.
Cô ấy nghẹn ngào rất lâu.
Rồi bỗng bật ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Lâm Tĩnh Khê, từ giờ trở đi, tôi sẽ là bạn của cậu.”
11
Chết tiệt…
Làm sao cô ấy biết chứ…
Tôi bỗng cảm thấy cả da đầu mình tê dại.
Ngay giây phút đó, tôi cuối cùng cũng nhớ ra vì sao mình thấy Hứa Yến Hoan quen thuộc.
Chẳng phải cô ấy chính là cô bé mà tôi đã cứu hồi cấp hai sao?!
Hôm đó, Cố Thiên Thịnh bị ốm xin nghỉ học, tôi phải tự mình về nhà.
Nổi hứng bất chợt, tôi rẽ qua khu vực gần trường Nhất Trung dạo một vòng.
Kết quả là tôi bị lạc đường, băng quơ thế nào lại đi vào một con hẻm nhỏ.
Vừa định quay đầu đi ra thì bất chợt nghe thấy tiếng kêu cứu rất nhỏ, giống như tiếng chim sẻ, xa hơn chút nữa là không nghe được.
Tôi lập tức chạy đến xem.
Chỉ thấy vài tên côn đồ đang bao vây một cô gái, vẻ mặt hung tợn, ép cô ấy đưa tiền.
“Này con mọt sách, đưa ít tiền ra đây đi.”
“Tôi… tôi không có…”
“Không có à? Vậy thì lấy thân ra trả nợ đi! Đúng lúc, anh đây chưa từng thử với học sinh giỏi bao giờ!”
Những lời lẽ khó nghe khiến cô gái bật khóc.
Một tên còn giật lấy kính của cô ấy.
“Chà! Cô bé đeo kính này trông cũng xinh phết đấy chứ, anh em, hôm nay trúng mánh rồi!”
Chúng càng lúc càng ép sát, một bàn tay bẩn thỉu sắp chạm vào cô gái.
Đúng lúc đó, tôi vớ lấy một chậu hoa bên đường.
Ném thẳng vào tên béo đang ra tay.
Bốp!
Trúng ngay giữa đầu, hắn ta đổ gục xuống đất.
Những tên còn lại lập tức chuyển mục tiêu sang tôi.
Rất không may, lúc đó tôi đang có hứng thú với quyền Thái.
Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ lắm.
Chỉ biết khi mọi thứ kết thúc, trong con hẻm chỉ còn mình tôi đứng vững.
“Không sao rồi, lần sau đừng đi con đường này nữa.”
Tôi nói với cô bé đang mặc đồng phục Nhất Trung.
Nhưng cô ấy ngồi bệt xuống đất, giọng còn run:
“Tôi… tôi bị trật chân rồi…”
“Chậc, phiền phức thật. —— Lên đi.”
Miệng thì nói phiền, nhưng tôi vẫn cõng cô ấy lên.
“Cảm ơn… cảm ơn cậu… Cậu thả tôi ở cổng trường là được rồi.”
Giọng cô ấy run rẩy nhưng rất lễ phép.
Có lẽ vì cảm thấy không khí im lặng, cô ấy bắt chuyện với tôi:
“Cậu giỏi thật đấy, có phải dân chuyên không?”
“Không, tôi chỉ học chơi chơi thôi.”
“Vậy sao cậu không theo con đường thể thao, thật đáng tiếc.”
“Haha, tôi cũng đang có ý định đó.”
Tôi còn định nói gì đó, nhưng một giọng nói khác đã chen vào.
“Hoan Hoan! Cậu không sao chứ?”
Là bạn cô ấy.
Tôi đặt cô ấy xuống, thấy cô ấy được dìu đi, trong lòng bỗng thấy có chút ghen tị.
“Tôi cũng muốn có một người bạn như vậy…”
Cố Thiên Thịnh là người bạn thân nhất của tôi.
Nhưng dù gì cậu ta cũng không thể thân thiết với tôi như các cô gái.
Còn những bạn nữ khác, phần lớn đều giữ khoảng cách với tôi.
Không tự chủ được, tôi lẩm bẩm câu nói ấy thành lời.
Cô gái quay đầu nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng tôi đã xoay người rời đi.
Nhất Trung nằm ở phía bên kia thành phố, từ đó về sau tôi cũng không bao giờ quay lại nơi đó nữa.