Chương 5 - Cưới Bố Chồng Để Tóm Gọn Thái Tử
Tôi giơ tuýp kem đánh răng lên cho anh ấy xem, mếu máo nói: “Nghe thấy chuông cửa, em hoảng quá… lỡ nuốt luôn kem đánh răng rồi.”
Lâm Tông Trạch nhận lấy tuýp kem, nhìn lướt qua thành phần rồi nói rất bình tĩnh: “Không chứa flo, nuốt một ít cũng không sao.” “Mau đi rửa mặt đi, tôi mang bữa sáng đến rồi.”
Tôi lập tức nhường lối, anh ấy bước vào.
Bóng dáng cao ráo của anh đứng giữa không gian nhỏ xinh màu hồng pastel của căn hộ hơi lệch tông thật, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất yên tâm.
Người này, đúng là đã khắc sự chín chắn vào tận xương tủy, từng cử chỉ, từng lời nói đều toát lên một sự đáng tin cậy không thể chối từ.
Tôi rửa mặt thay đồ xong bước ra — thấy anh đã dọn sẵn bữa sáng ra bàn.
“Không biết em thích ăn gì nên tôi mua nhiều món một chút.”
Tôi hí hửng cắn miếng há cảo tôm — trời ơi ngon quá trời ngon!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác có người mang đồ ăn sáng tận nơi cho như thế này.
Lâm Tông Trạch khẽ bật cười: “Ăn chậm thôi, lát nữa tôi đưa em đến công ty.”
Tôi uống một hớp cháo, nghiêng đầu nhìn anh, nói:“Nghe nói ngoài đời, xác suất con nhà giàu thật lòng thích Lọ Lem là… gần như bằng 0.”
“Chuyện Lọ Lem ấy, phần lớn chỉ là mơ mộng của mấy người nghèo thôi.”
Lâm Tông Trạch đẩy hộp khăn giấy về phía tôi, rất kiên nhẫn trả lời:“Khi tài sản tích lũy đến một mức độ nhất định, trong mắt tôi, hào môn hay gia đình bình thường… đều giống nhau cả.”
Tôi nhìn anh mà lòng đầy cảm xúc khó tả.Tôi còn tưởng anh sẽ nói mấy lời kiểu: “Em khác với tất cả những người khác,” “Em có mấy điểm khiến tôi rung động,”
“So với thiên kim tiểu thư, em còn tuyệt vời hơn nhiều”…
Hóa ra không có một câu thoại ngôn tình nào. Chậc.
10
Nhờ phúc của đại Boss, lần đầu tiên kể từ khi dọn về đây, tôi mới biết khu nhà mình có hầm để xe trông ra làm sao.
Hôm nay anh ấy đổi sang một chiếc xe khác, trông kín đáo hơn, cũng không có tài xế đi cùng.
Thấy tôi có vẻ thắc mắc, anh giải thích:
“Không muốn bị ai làm phiền.” “Chiếc xe này từ bên ngoài nhìn không thấy bên trong, tôi có thể đưa em thẳng vào hầm xe công ty.”
Tôi không khỏi bất ngờ — anh ấy thậm chí còn nghĩ đến chuyện tôi không muốn bị người trong công ty nhìn thấy!
Lâm Tông Trạch mở cửa ghế phụ, đợi tôi ngồi vào xong, anh nghiêng người qua giúp tôi cài dây an toàn.
Tôi được quan tâm đến mức ngại ngùng luôn: “Anh làm vậy… em thật sự không quen đâu ạ.”
Động tác của anh hơi khựng lại, rồi quay sang nhìn tôi: “Điều em để tâm… chẳng qua là sự chênh lệch về thân phận và địa vị.”
“Yêu Mộng, tôi nghe nói những người từng chịu nhiều khổ lúc nhỏ, rất dễ rung động trước một chút dịu dàng của người khác.”
“Thế nên, xin em hãy nhanh chóng rung động với tôi đi.”
“Tôi rất muốn biết… cái mà các em hay nói là ‘yêu thương hai chiều, cùng nhau cố gắng’ — rốt cuộc cảm giác đó là như thế nào.”
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức… có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau.
Mặt tôi đỏ bừng ngay tức thì.
Lâm Tông Trạch dường như rất hài lòng, nhẹ nhàng cười rồi lùi người lại.
Trên đường đến công ty, anh tập trung lái xe, còn tôi… tranh thủ trang điểm.
Vì lúc nãy trên lầu chưa kịp makeup, anh còn gợi ý: “Em có thể tranh thủ hóa trang trong xe.”
Tôi nghĩ lại — chắc tôi là nàng Lọ Lem gan to nhất vũ trụ, lần nào gặp đại Boss cũng trong tình trạng lôi thôi luống cuống nhất!
Trang điểm xong môi, tôi liếc lại gương lần cuối — một lớp makeup kiểu “giả mặt mộc có đầu tư” đã hoàn thành.
Tôi bĩu môi nhẹ, đôi môi đỏ ẩm mượt hiện lên bóng loáng, cực kỳ hài lòng.
Ngay lúc đó, người đàn ông bên cạnh vốn luôn mắt nhìn thẳng — bỗng khẽ kéo lỏng cà vạt.
Trang phục vốn chỉnh tề như khuôn mẫu, vì phần cổ áo hơi mở ra, bất giác lộ ra một nét quyến rũ hoang dã.
Tôi vội thu hết đồ nghề trang điểm lại, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh chờ kiểm tra bài.
Lâm Tông Trạch khẽ nói: “Xin lỗi.”
“Tôi… không thể không để mắt đến em.” “Cũng không thể không bị em làm ảnh hưởng.”
Trời ơi kiểu đàn ông nói chuyện thẳng thắn thế này, ai mà chịu nổi hả???
Tôi nắm chặt dây an toàn, lúng túng đến mức cảm giác như sắp phát bệnh viêm khớp vì ngượng ngùng.
Không khí trong xe lập tức rơi vào một khoảng lặng… đến mức có chút kỳ lạ.
11
Xe vừa đến hầm đỗ xe công ty, tôi vừa định mở cửa thì — cửa bị khóa.
Tôi quay đầu, thấy Lâm Tông Trạch cũng đang nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn:
“Tôi nói gì sai à?”
Tôi lập tức lắc đầu: “Không, không có đâu ạ!”
Anh hơi nhíu mày, rồi chân thành nói:
“Yêu Mộng, tôi quen cách nói chuyện thẳng thắn, rõ ràng, không vòng vo.” “Điều đó… có thể là thói quen khó sửa.”
“Trong khoảng thời gian em đang ‘xem xét’ tôi, nếu tôi làm gì khiến em không thoải mái, xin em cứ nói thẳng với tôi.”
“Tôi… thật sự rất rung động vì em, nên không muốn dễ dàng bỏ cuộc. Em hiểu không?”
Cái gì vậy trời ơi—tiểu học mà có cậu con trai nào theo đuổi bạn gái cũng không thẳng thắn đến mức này đâu á!!!
Tôi ngại ngùng nói: “Bởi vì lời anh nói khiến tim em đập rất nhanh… em thấy xấu hổ, không biết phải phản ứng sao cả.” “Boss, mình có thể… từ từ tìm hiểu được không? Trước tiên cứ ở bên nhau một thời gian, hiểu nhau hơn, để em quen với việc có anh bên cạnh… rồi hãy tính tiếp mấy chuyện kia, được không?”
Lâm Tông Trạch im lặng một lúc, sau đó trầm giọng trả lời:
“Được.”
Chương 6 tiếp :