Chương 6 - Cuộc Tình Đan Xen Và Lời Ly Hôn

Quay lại chương 1 :

11.

Lần tiếp theo gặp lại Tiền Tư Thần là tại hội nghị lập dự án phim ảnh đầu năm của một nền tảng lớn.

Hứa Giai Giai khoác tay Tiền Tư Thần xuất hiện trong hội trường, bụng cô ta đã hơi nhô lên, trông rõ là đang mang thai.

Vừa thấy tôi, Tiền Tư Thần có vẻ định giơ tay chào, nhưng cánh tay vừa nhấc lên đã bị Hứa Giai Giai kéo xuống.

Tôi nhìn Tiền Tư Thần, thể trạng anh ta trông không ổn chút nào — sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, vẻ ngoài tuy vẫn gắng tỏ ra bình thường nhưng cứ như một hình nhân rỗng ruột.

Giờ nghỉ giữa chương trình, tôi chặn anh ta lại bên quầy trà: “Dạo này anh có đi khám sức khỏe không? Trông anh mệt mỏi lắm.”

Tiền Tư Thần ngẩn ra vì câu hỏi của tôi: “Em tới chỉ để nói chuyện này?”

“Ừ. Chuyện công ty đừng quá lo, giữ sức khỏe mới quan trọng.”

Tiền Tư Thần nhìn tôi: “Dạo này đúng là mệt quá, nên trông hơi kém. Em… và con, vẫn ổn chứ?”

“Ừm, còn anh…”

Tôi còn chưa kịp nói xong, thì Hứa Giai Giai đã bước đến cắt ngang: “Ơ kìa, tình cũ chưa dứt sao?”

“Giai Giai, đừng nói vậy. Anh và Trình Trình đã không còn liên lạc gì rồi.”

Tôi nhìn Tiền Tư Thần trước mặt, bất giác nhớ lại câu anh từng nói: “Anh và Giai Giai không phải như em nghĩ đâu.”

Tôi liếc nhìn bụng bầu của Hứa Giai Giai, rồi mỉm cười với cô ta: “Rảnh thì quan tâm nhiều hơn đến chồng mình.”

Hứa Giai Giai thấy tôi nhìn bụng mình thì ngẩng cao đầu, đắc ý nói: “Con của tôi sau này chắc chắn sẽ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, chứ không như một số đứa trẻ, vừa sinh ra đã phải sống trong cảnh gia đình đơn thân.”

Vừa dứt lời, Tiền Tư Thần liền kéo nhẹ váy cô ta: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”

Tôi nhìn Hứa Giai Giai, chỉ thấy đáng thương thay.

Nếu còn không lo đúng mức đến bệnh tình của Tiền Tư Thần, rất có thể… đứa trẻ trong bụng cô ta sẽ chẳng bao giờ được gặp cha.

Rốt cuộc, ai mới là người đáng thương hơn đây?

12

Tôi không thèm để ý đến Hứa Giai Giai và Tiền Tư Thần nữa, quay đầu trở lại chỗ ngồi của mình.

Thật ra, nửa năm trước, tôi từng cùng Tiền Tư Thần đi khám sức khỏe định kỳ của công ty.

Năm nào công ty cũng sắp xếp cho nhân viên khám sức khỏe, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Cũng chính lần đó tôi mới phát hiện ra mình mang thai.

Còn báo cáo khám của Tiền Tư Thần — vì lúc đó anh ta bận một dự án nên không đến lấy — là do tôi cầm thay.

Trên báo cáo viết rất rõ: phổi của người khám có một vùng mờ lớn, nghi ngờ mắc ung thư phổi giai đoạn giữa, cần tiếp tục kiểm tra và điều trị ngay lập tức.

Khi ấy điện thoại của Tiền Tư Thần lại tắt máy. Tôi bụng mang dạ chửa, cầm tờ báo cáo khắp nơi tìm anh ta trong hoảng loạn.

Thám tử riêng nói với tôi: anh ta đang ở bên Hứa Giai Giai, còn gửi cho tôi tấm ảnh hai người đang dùng bữa tối dưới ánh nến.

Trong ảnh, Tiền Tư Thần cười rất tươi — một nụ cười mà anh ta chưa bao giờ dành cho tôi.

Bốn năm bên nhau, cuối cùng tôi vẫn chỉ là cái bóng thế thân cho “bạch nguyệt quang” Hứa Giai Giai trong lòng anh ta.

Tối đó, tôi đặt báo cáo sức khỏe cùng báo cáo tài chính công ty vào phòng làm việc của Tiền Tư Thần, rồi nhắn cho anh ta: “Báo cáo sức khỏe để chung với báo cáo tài chính, nằm trên bàn làm việc anh.”

Thế nhưng đến khi dọn khỏi nhà, anh ta cũng chẳng đụng vào xấp tài liệu ấy.

Trong lòng anh, từ đầu đến cuối chỉ có Hứa Giai Giai.

Tính thời gian thì, nếu còn không điều trị, e rằng Tiền Tư Thần khó mà sống qua được mùa đông này.

13.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, Trình Nhất Media dưới sự quản lý của tôi đã nhanh chóng đi vào quỹ đạo ổn định.

Tôi tưởng rằng, từ đây về sau sẽ không còn bất kỳ liên quan gì với Tiền Tư Thần hay Hứa Giai Giai nữa — cho đến khi cô ta xuất hiện trước cửa văn phòng của tôi.

Cô ta trông có chút tiều tụy, nhưng vẫn ăn mặc rất chỉn chu, mặc một bộ đồ rộng của Chanel.

Vừa thấy tôi, cô ta lập tức khóc òa: “Trình Trình, Tiền Tư Thần sắp không qua khỏi rồi, con em sắp mất cha rồi… hu hu hu…”

Cô ta nghẹn ngào, run rẩy: “Chị nói xem, sao số phận của bọn em lại khổ như vậy chứ…”

Nói là học nhạc kịch, nhưng nếu không biết còn tưởng là học diễn xuất chuyên nghiệp.

Vừa khóc, cô ta vừa khuỵu xuống sàn. Tôi từ từ đỡ cô ta ngồi lên ghế sô pha.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Hứa Giai Giai nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chân thành: “Chị Trình, bác sĩ nói Tiền Tư Thần chỉ còn vài tháng. Em định đưa anh ấy sang Thụy Sĩ an dưỡng. Anh ấy rất thích phong cảnh bên đó. Em muốn anh ấy có những ngày tháng cuối đời thật hạnh phúc.”

Cô ta ngừng một lát: “Còn công ty Gia Ức… bọn em có lẽ sẽ không còn quản lý được nữa. Em nghĩ, Gia Ức là tâm huyết của chị và anh ấy, nên muốn nhờ chị tiếp quản.”

Nhờ tôi tiếp quản?

Cô ta lại định giở chiêu gì nữa đây?

Tôi nhìn vẻ mặt ngấn lệ của Hứa Giai Giai, trong lòng thoáng chút xót xa: “Giao cho tôi? Cô định không về nữa?”

“Ừ, sau này sẽ không về nữa.”