Chương 2 - Cuộc Sống Thứ Hai Của Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bố xoa xoa tay, che giấu sự tham lam trong mắt, tỏ vẻ khó xử:

“Con đi làm rồi, mỗi tháng gửi tiền cho bố, bố giúp con tích cóp làm của hồi môn, còn dư chút thì phụng dưỡng mẹ kế của con.”

“Đợi bà ấy thấy được tấm lòng của con, bà ấy sẽ không chống đối con nữa.”

Tôi thu lại căm hận trong lòng, hỏi lại:

“Thế còn con thì sao?”

“Con đưa hết cho bố, vậy mỗi tháng con tiêu gì?”

Bố chẳng cần suy nghĩ, đáp thẳng thừng:

“Con ở trong xưởng, ăn ở đều trong xưởng, một đứa con gái cần gì tiền?”

Bà nội thấy sắc mặt tôi không ổn, liền dùng cùi chỏ huých bố tôi, ra hiệu ông đổi lời.

Ông lập tức chữa lại:

“Không phải bố có ý đó, bố chỉ lo con tiêu xài hoang phí thôi.”

“Thế này nhé, con giữ lại một phần năm, còn lại gửi hết cho bố, bố giúp con tiết kiệm.”

Tôi nhìn những hành động nhỏ của hai người trước mặt, nhưng không vạch trần.

“Con sẽ suy nghĩ.”

Nói là để dành của hồi môn cho tôi, nhưng thực ra, toàn bộ số tiền đó đều bị ông ta đem nuôi tiểu tam và con riêng của mình.

Kiếp trước, tôi từng có một người bạn trai.

Hai đứa đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin, tôi dự định cùng anh ấy mua nhà rồi trả góp, nên đã hỏi bố xin tiền.

Lúc đó, bố tôi tỏ vẻ vui mừng:

“Ôi chao, con gái bố cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Cái cậu đó là con nhà ai, để bố hỏi thăm thử gia đình người ta thế nào.”

“Làm bố, bố hiểu rõ mấy chiêu trò của đàn ông. Bố không thể để con bị lừa.”

Tôi hoàn toàn không đề phòng, đem mọi chuyện về bạn trai kể cho ông ta nghe.

Kết quả là hôm sau, bạn trai đến tìm tôi chia tay.

Lý do là có người đến nơi làm việc của bố mẹ anh ấy quậy phá, ép anh chia tay, nếu không sẽ còn tìm đến tận nhà.

“Xin lỗi em, Tử Di. Bố mẹ anh sức khỏe không tốt, không chịu nổi cú sốc lớn như vậy. Mình dừng lại tại đây nhé.”

Tôi nhìn bóng lưng anh rời đi dứt khoát, tim như rơi vào khoảng trống.

Chợt nhớ người duy nhất biết chuyện bạn trai tôi là ai – chính là bố tôi.

Tôi gọi điện chất vấn:

“Bố, sao bố lại làm như vậy?”

Ông ta khóc lóc ngay lập tức:

“Bố có lỗi với con… mẹ kế con đúng là không dễ chịu chút nào, bà ấy lén nghe điện thoại rồi tự ý đến tìm gia đình bạn trai con.”

Tôi bị cơn giận làm mất lý trí, lập tức xông đến nơi mẹ kế làm việc, đứng ngoài cửa chửi rủa thậm tệ.

Tôi kể hết những chuyện ghê tởm bà ấy làm,

Nhìn bà ấy mất hết thể diện trước mặt đồng nghiệp, vẫn cố gắng gượng cười:

“Tử Di, có lẽ là hiểu lầm gì đó phải không con?”

“Hiểu lầm gì mà hiểu lầm? Rõ ràng bà không muốn tôi sống tốt! Tôi vất vả lắm mới có bạn trai, vậy mà bà lại tìm đến nhà người ta gây rối. Bây giờ chúng tôi chia tay rồi, bà vui lắm đúng không?!”

Tôi không để bà ấy giải thích, quay về nhà ngay lập tức.

Tôi phá tan vườn rau bà ấy chăm bón, cắt hết quần áo của bà, còn định phá thêm thì bị anh ruột của bà giữ lại.

Với tội cố ý phá hoại tài sản người khác, tôi bị đưa vào đồn công an giữ vài ngày.

Sau khi được thả, nhà máy cũng không nhận tôi nữa, tôi không thể về nhà, chỉ còn cách đi làm thuê sống qua ngày.

Cuộc sống vừa tạm ổn định, thì bố tôi lại gọi điện khóc lóc:

“Tử Di à, mẹ kế con nói… con phải mang hai trăm ngàn về, nếu không, những kỷ vật mẹ ruột con để lại sẽ bị đem vứt đi.”

“Bố cũng hết cách rồi…”

Lúc đó, hai trăm ngàn đối với tôi đúng là một con số trên trời.

Tôi chỉ còn cách làm thêm nhiều việc, một ngày làm năm chỗ, ăn uống kham khổ để tiết kiệm.

Nhưng bây giờ nhìn lại – những thứ đó, làm gì phải do mẹ kế yêu cầu chứ?

Là ông ta muốn mới đúng.

Trong lòng ông ta, tôi và mẹ kế chỉ là hai quân cờ, là quân cờ để cung cấp dưỡng chất cho ông ta…

May mà cuối cùng tôi cũng nhìn thấu bản chất của ông ấy.

Đè nén oán hận trong lòng, tôi khẽ cong môi:

“À, nếu đã bảo con vào xưởng làm công, vậy thì bố đừng quên chuyển cho con khoản quỹ học tập mà mẹ đã để dành.”

“Dù sao mẹ cũng từng nói, quỹ đó, chỉ cần con đủ tuổi thành niên, là có quyền tự sử dụng.”

Sắc mặt bố tôi lập tức thay đổi, khí thế cũng yếu hẳn đi.

“Quỹ gì chứ? Con nói linh tinh gì thế?”

“Tử Di, mẹ con khi bệnh đã tiêu hết không ít tiền trong nhà, làm gì còn quỹ nào để dành cho con, con nghe ai nói vậy?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)