Chương 10 - Cuộc Sống Thứ Hai Của Tôi
10
Thế là tôi vừa khóc vừa chạy đến Hội Phụ nữ, bảo con gái lớn đi báo cho người của phòng Chính trị Quân đội.
Mẹ chồng tôi sững sờ, tay run lên mắng:
“Muốn tạo phản à! Muốn chết rồi hả!”
Tôi ôm lấy vết thương, nức nở trước mặt cán bộ Hội Phụ nữ và phòng Chính trị Quân đội:
“Chồng tôi vì nước hy sinh, lẽ nào chính quyền lại để vợ con anh ấy bị bắt nạt vậy sao?”
Tôi nức nở khóc:
“Mẹ à, con đã đồng ý mỗi tháng đưa mẹ ba đồng, coi như tiền dưỡng già thay cho Kiến Quốc.
Nhưng mẹ lại bắt con phải nhường cả công việc, chẳng phải là ép mẹ con con vào chỗ chết sao?
Mẹ à, Kiến Quốc cũng là con ruột mẹ sinh ra mà!
Mẹ có thể xem thường con, nhưng ba đứa con gái này là máu mủ của anh ấy, là cháu ruột của mẹ đó.
Mẹ phải để cho chúng nó một con đường sống chứ!”
Mẹ chồng tôi dù là thân nhân liệt sĩ, nhưng bà còn có hai con trai và hai con gái, so với tôi — một góa phụ, tôi vẫn yếu thế hơn nhiều.
Về sau có người dạy tôi: nếu biết tận dụng, thì cái “thấp thế” của mình cũng có thể biến thành vũ khí.
Quả nhiên không sai.
Mọi người đều đứng về phía tôi.
Mẹ chồng là bậc trưởng bối, không tiện mắng thẳng, vậy là họ chuyển sang nhắm vào anh chồng cả và em chồng.
Họ nói bọn họ không thể bắt nạt tôi, phải có hiếu với mẹ ruột mình.
Hai người con trai còn sống sờ sờ, lại đi chèn ép vợ góa con côi, có còn biết xấu hổ không?
Mấy người này chỉ hung hăng ở nhà, chứ ra ngoài — nhất là đứng trước mặt cán bộ — thì lập tức co rúm, khép nép chẳng dám ngẩng đầu.
Tôi cười khẩy trong lòng.
Nghĩ lại kiếp trước mình từng bị đám người như thế ép đến mức phải nhảy sông, đúng là ngu ngốc thật.
Mẹ chồng tôi không thể chịu nổi khi thấy tôi sống yên ổn.
Bà vẫn muốn tìm cách ép tôi, nhưng hai người con trai giờ đã “mềm xèo”, không còn dám hó hé.
Bà chỉ có thể giận dữ chửi bới:
“Coi mày hống hách được bao lâu! Tưởng mình là người thành phố chắc? Phì!”
Tôi biết bà ta đang nghĩ gì.
Trong tay bà vẫn còn giữ sổ hộ khẩu của mẹ con tôi.
Bà tính dùng thứ đó để khống chế chúng tôi.
Tiếc là — đời này, tôi sẽ không cho bà ta cơ hội đó nữa.
Thời đó, thông tin gần như không lưu thông. Có người cả đời còn chưa từng bước chân ra khỏi công xã, nhưng ai cũng biết, được lên thành phố làm việc, được ăn lương thực tiêu chuẩn, là chuyện tốt nhất trong đời, ai cũng mơ được vào thành phố làm công nhân.
Tôi làm ở xưởng may, ngày thường cũng chú ý giữ mối quan hệ, nên rất nhanh biết được xưởng cần tuyển công nhân bốc xếp tạm thời, một tháng được mười tám đồng.
Tôi đem chuyện đó kể với đội trưởng, đề nghị cho con trai thứ hai của ông ấy đi làm, điều kiện là ông phải viết giấy giới thiệu để mẹ con tôi được chuyển hộ khẩu ra ngoài.
Lúc ấy, tôi đã vào biên chế, đủ điều kiện để tách hộ khẩu rồi.
Mẹ chồng định dùng sổ hộ khẩu để khống chế tôi, nhưng tôi sẽ không cho bà ta cơ hội đó. Dù đội trưởng mang họ Cao thì sao? Tôi đem lại lợi ích thiết thực, ông ta biết nên chọn bên nào.
Quả nhiên, sau này mẹ chồng lại định tìm tôi gây chuyện, nhưng bị đội trưởng đè xuống. Không có giấy giới thiệu, bà ta đến cổng còn không ra được.
Về sau, vì tay nghề tốt, tôi được điều đến xưởng may ở tỉnh thành. Cả nhà họ không biết tôi ở đâu, tôi hoàn toàn thoát khỏi họ.
Kiếp này không còn trợ cấp của Trường Bân, cuộc sống khó khăn hơn, nhưng tôi cố gắng vượt qua hết.
Đến thời kỳ cải cách mở cửa, tôi tự xoay sở mở một tiệm may, kiếm cũng không ít. Ba đứa con gái được học hành tử tế, chẳng thua gì kiếp trước.
Nếu nói điều gì tôi sợ nhất ở đời này, thì là sợ vì không lấy Trường Bân mà làm lỡ tương lai của tụi nhỏ.
May mắn thay, mọi thứ vẫn ổn.
Tôi vẫn giữ liên lạc với Trường Bân. Hai năm đầu, anh ấy kiên trì gửi tiền cho tôi mỗi tháng. Sau khi lương tôi tăng lên, tôi không để anh gửi nữa.
Đời này, anh kết hôn với Hứa Hồng Anh, tôi còn đến dự đám cưới của họ.
Hứa Hồng Anh tìm tôi riêng, kính tôi hai ly rượu:
“Chị Vân, một ly kính anh Cao, một ly kính chị. Cảm ơn anh Cao đã cứu Trường Bân, cũng khâm phục chị một mình nuôi ba đứa con. Sau này nếu cần giúp gì, cứ nói, anh Cao là ân nhân của vợ chồng em mà.”
Tôi thản nhiên nâng ly uống, nhìn gương mặt rạng rỡ của cô ấy, lại chợt nhớ tới bóng dáng cô đơn năm xưa trong kiếp trước. Tôi bật thốt:
“Nhất định hai người phải sống thật hạnh phúc nhé!”
Cô ấy cười rạng rỡ như hoa: “Chị Vân, nhất định rồi!”
Những năm ấy vì giao thông không thuận tiện, sau khi kết hôn, chúng tôi chỉ có thể liên lạc bằng thư, nhiều năm không gặp mặt.