Chương 1 - Cuộc Sống Thứ Hai Của Tôi
Năm 1975, chồng tôi hy sinh trong một nhiệm vụ khi cố cứu lấy đồng đội của mình.
Về sau, tôi tái hôn với người đồng đội ấy.
Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ấy vốn đã có người con gái mà anh thật lòng yêu thương. Vì tôi, mối tình của họ tan vỡ.
Càng không ngờ, vì muốn tránh điều tiếng, cô gái kia đã chủ động xin điều chuyển công tác, trên đường đi chẳng may gặp lở đất, rồi mất mạng.
Nếu được sống lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không lấy anh ấy nữa. Người yêu nhau thì nên được ở bên nhau, đúng không?
1
Khi tôi sống lại, Cao Kiến Quốc – chồng tôi – đã hy sinh.
Ủy ban xã gửi đến khoản tiền trợ cấp, tổng cộng hơn 1.300 đồng.
Khoản tiền đó lẽ ra tôi và ba đứa con gái cũng phải có phần, nhưng tất cả đều bị mẹ chồng giữ chặt trong tay.
Nhà chưa tách riêng, cộng thêm việc mẹ chồng từng đối xử với tôi không tệ, nên kiếp trước tôi chưa từng nghĩ việc bà giữ tiền là sai.
Cho đến khi thái độ của bà với mẹ con tôi thay đổi hẳn, tôi mới hiểu: bà ấy chỉ là một bà già ngoài ngọt trong cay!
Cao Kiến Quốc là con thứ hai, từ nhỏ đã chẳng được bố mẹ yêu thương. Sau này tình cờ nhập ngũ, rồi làm đến chức trung đội trưởng, mỗi tháng có hơn 50 đồng phụ cấp, phần lớn đều gửi về nhà.
Mẹ chồng tôi vì số tiền đó nên mới ra vẻ hòa nhã với tôi.
Nhưng từ lúc chồng tôi chết, tiền không còn nữa, tôi là đàn bà, làm ruộng chẳng kiếm được bao nhiêu công điểm, lại nuôi ba đứa con gái nhỏ – chỉ biết ăn chứ chưa đỡ đần được gì – nên bà bắt đầu thấy mẹ con tôi “ngứa mắt”.
Tôi từng nghĩ đến việc tái giá, dẫn theo con đi tìm một chốn nương thân. Nhưng một là, ai lại muốn rước về thêm ba miệng ăn? Hai là, mẹ chồng tôi nhất quyết không cho tôi đưa các con đi.
Ở quê, con gái tầm 5-6 tuổi đã có thể giúp việc nhà, chỉ cần cho ăn không chết đói là được.
Lớn thêm chút nữa, tầm 15-16 là có thể lấy chồng, nhận được sính lễ đem về.
Mẹ chồng tôi tính toán kỹ lắm. Bà muốn giữ lại ba đứa cháu gái của tôi, sau đó “gả bán” chúng đi để lấy tiền cưới vợ cho mấy đứa cháu trai khác của bà.
Tôi không còn cách nào khác, đành cắn răng ở lại, cam chịu cảnh bị hành hạ trong nhà đó.
Tuy Cao Kiến Quốc đã cứu được mạng Trường Bân, nhưng chính anh cũng bị thương nặng, phải nằm viện hơn hai tháng mới hồi phục.
Anh về thăm mẹ con tôi trong làng, mang theo cả tiền lẫn tem phiếu.
Mẹ chồng tôi viện cớ tôi ít nói, không biết giao tiếp nên lại giữ hết cả tiền và phiếu.
Tôi biết, đợi anh đi rồi, mẹ con tôi sẽ tiếp tục bị ngược đãi.
Tôi nghĩ, chồng tôi chết vì cứu mạng anh ấy, lẽ nào anh lại chỉ nhớ ơn mẹ chồng tôi mà bỏ mặc vợ con bạn thân?
Vậy nên tôi lấy hết can đảm, chủ động tìm Trường Bân nhờ giúp đỡ.
Lúc này anh mới biết mẹ con tôi sống khổ như thế nào. Anh hỏi tôi muốn sao.
Nhưng tôi là phụ nữ quê mùa, chẳng biết gì, chỉ mong mẹ con tôi có cơm ăn, không bị đánh mắng hay bị bán đi là mãn nguyện rồi.
Sau đó, Trường Bân nghĩ cách xin cho tôi vào làm tạp vụ ở nhà ăn công xã, mỗi tháng được 13 đồng.
Tôi biết ơn lắm, nghĩ nếu chi tiêu tiết kiệm, số tiền đó cũng đủ nuôi bốn mẹ con tôi.
Không ngờ chưa đến hai tháng, mẹ chồng tôi chạy lên công xã, trực tiếp lĩnh luôn tiền lương của tôi!
Bà ta nói mẹ con tôi ăn ở nhà bà, thì lương đưa cho bà là chuyện đương nhiên.
Ở quê, chưa tách hộ thì lương của con cái thường bị cha mẹ giữ, đây cũng là điều ngầm hiểu.
Huống hồ mẹ chồng tôi mồm mép giảo hoạt, lại hay ăn vạ, cán bộ công xã cũng chẳng muốn dính vào phiền phức, nên đành giao lương cho bà.
Chưa hết, cháu gái nhà anh cả – 17 tuổi – không muốn đi làm đồng, liền xúi mẹ chồng tôi ép tôi nhường việc ở nhà ăn cho nó.
Tôi đương nhiên không đồng ý.
Ít nhất làm ở nhà ăn còn được một bữa cơm trưa, tôi cố nhịn phần mình để con gái có cái ăn.
Nhưng bọn họ lại về nhà trút giận lên các con tôi.
Con gái lớn của tôi mới 6 tuổi, hai đứa em song sinh còn chưa đầy 2 tuổi.
Vậy mà mẹ chồng bắt chúng đi gánh nước từ sông.
Xô nước quá nặng, con gái lớn bị ngã xuống sông, suýt nữa bị nước cuốn đi.
May mà có hàng xóm kịp thời lao xuống cứu, nếu không thì nó đã mất mạng rồi!
Tôi sợ quá, đành nhường công việc đó.
Sau này tôi mới nhận ra, mẹ chồng vốn không muốn tôi đi làm bên ngoài.
Dù Trường Bân có xin cho tôi việc gì, bà ta cũng sẽ kiếm cớ đẩy người nhà bà vào làm thay, như vậy vừa có thêm lương, vừa giữ tôi ở nhà làm con trâu cày.
Việc nhà một tay tôi gánh, vẫn phải đi làm lấy công điểm, khẩu phần ăn thì bà lại bớt xén.
Tôi nhịn ăn để dành cho con, nhưng bản thân thì chịu không nổi.
Có lần đang gặt lúa, lưỡi liềm cắt trúng chân tôi, máu chảy không ngừng, người cũng ngất lịm đi…
Khi tỉnh lại, ba đứa con gái khóc đến mức thở không ra hơi, miệng cứ gọi “mẹ ơi” không ngừng.
Tôi cũng bật khóc theo. Nếu hôm đó tôi chết thật rồi, ba đứa nhỏ biết sống thế nào đây?
Không còn cách nào khác, tôi đành nhờ người viết thư cho Trường Bân, cầu xin anh ấy giúp đỡ.
Sau đó anh ấy lại đến thêm một lần nữa, có mang theo chút quà cho mẹ chồng, nhưng ít hơn trước rất nhiều.