Chương 5 - Cuộc Sống Thứ Hai Của Tôi

Lâm Chỉ Chỉ không cam lòng, vẫn nức nở phản bác:

“Tôi… tôi diễn cái gì chứ?”

“Cô mau xem lại video trong nhóm trường đi! Hừ, Lâm Chỉ Chỉ, cô diễn hay vậy sao không đi làm diễn viên luôn đi cho rồi?”

Lâm Chỉ Chỉ cuống cuồng lấy điện thoại, run rẩy mở đoạn video tôi đã đăng vào nhóm đêm qua.

Vừa nghe thấy giọng mình vang lên trong video, cô ta lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Những lời nói vô lý đến điên cuồng, cùng cảnh cô ta không hề quay đầu mà tự nhảy từ tầng hai xuống—tất cả đều bị quay lại rõ mồn một.

Nhìn những bình luận bên dưới—toàn là chế giễu và mắng nhiếc—Lâm Chỉ Chỉ sụp đổ đến mức muốn đập đầu vào tường:

“Tôi không muốn sống nữa! Giang Thời Nguyện, cô nhớ lấy—cái chết của tôi là do cô gây ra!”

Thế nhưng—không có một ai trong lớp tiến lên can ngăn.

Trái lại, tất cả đồng loạt giơ điện thoại lên quay lại.

Vừa quay còn vừa bình thản giải thích:

“Lâm Chỉ Chỉ lại vì không xin được tiền nên lại bắt đầu đòi chết đây mà, chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu nha, đừng lôi tôi vào!”

Nhưng Lâm Chỉ Chỉ nào dám thật sự tìm đến cái chết. Thấy vậy, cô ta xấu hổ đến mức không chịu nổi, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó vừa khóc vừa ôm mặt chạy khỏi lớp học.

8

Cảnh sát đến rất nhanh, nhưng lúc này Giang Dã đã không còn ở trường.

Tôi theo họ về đồn công an, bác sĩ gia đình do quản gia sắp xếp cũng đến để xử lý vết thương cho tôi tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát cũng đưa được Giang Dã và mẹ anh ta tới đồn.

Trước đó, quản gia đã kể rõ tình hình nhà họ Giang cho tôi nghe.

Thực ra, cuộc gọi đầu tiên sáng nay mà mẹ Giang Dã—bà Ngô Quế Phương—gọi cho anh ta không phải vì bệnh tình trở nặng, mà chỉ vì hôm nay không có tổ yến cao cấp như mọi ngày được đưa tới.

Bà ta đã quen với lối sống xa hoa mà tôi bỏ tiền ra cung phụng, chỉ một ngày không có tổ yến là đã nổi giận, thế nên mới tìm Giang Dã làm ầm lên, cố ý nói quá lên để ép anh ta gây áp lực với tôi, tốt nhất là vừa được bồi thường vừa được dỗ ngon dỗ ngọt.

Sau khi phẫu thuật và xuất viện, tôi đã thuê một căn hộ cao cấp gần bệnh viện cho mẹ con họ ở.

Mọi sinh hoạt hằng ngày đều có người chăm sóc, nhà cửa cũng có người dọn dẹp thường xuyên.

Còn cuộc gọi thứ hai của bà Ngô là vì tôi đã ra lệnh thu hồi nhà, cho người đuổi bà ta ra ngoài.

Bà Ngô Quế Phương hùng hổ bước vào đồn công an, vừa nhìn thấy tôi liền chỉ tay mắng xối xả:

“Cô phát điên gì vậy? Hôm nay sao không đem tổ yến đến? Sao lại cho người đuổi tôi ra khỏi nhà? Tôi là bệnh nhân ung thư đấy! Nếu bị tức đến tái phát thì cô chịu trách nhiệm nổi không?!”

Quản gia lập tức bước ra che chắn trước mặt tôi:

“Tổ yến là của tiểu thư, nhà cũng là của tiểu thư. Cho không bà bao lâu nay rồi, không biết ơn thì thôi lại còn dám lớn tiếng? Đúng là quá đáng!”

Bà Ngô nghe vậy thì cười khẩy:

“Ai mà không biết Giang Thời Nguyện không cưới con trai tôi thì không lấy ai khác? Nhà họ Giang không có con trai, chẳng phải sắp tuyệt hậu rồi sao? Con trai tôi giỏi giang như thế, sau này cả nhà họ Giang không phải cũng trông chờ vào nó gánh vác à?”

“Hừ! Đợi con trai tôi tiếp quản nhà họ Giang xong, việc đầu tiên tôi làm là đuổi cổ cái tên quản gia dám cãi lời tôi như anh!”

Quản gia còn định lên tiếng thì tôi giơ tay ngăn lại.

Cãi nhau với loại người như bà ta chẳng ích gì.

Tôi xoa trán—đau nhức vì bị bà ta la hét ầm ĩ—rồi quay sang nói với cảnh sát yêu cầu của mình: tuyệt đối không hoà giải.

Giang Dã—hoặc là bồi thường, hoặc là chờ bị tạm giữ.

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi, để lại toàn bộ cho quản gia xử lý.

Sau đó quản gia kể lại với tôi: bà Ngô Quế Phương, không tin tôi thật sự dám để con trai bà ta bị bắt, cắn chết không chịu bồi thường.

Cho dù Giang Dã ý thức được mình có khả năng bị giam giữ, khẩn thiết cầu xin, bà ta vẫn dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Và Giang Dã—bị giữ lại trong đồn công an.

Còn bà Ngô thì quay lại khu căn hộ cao cấp nơi từng sống, phát hiện mình không thể nào vào được nữa.

Bà ta đứng trước cổng khu chung cư mắng chửi om sòm suốt ba tiếng đồng hồ.

Rồi, một người đã quen với cuộc sống xa hoa như bà ta, rốt cuộc đành vét sạch số tiền tiết kiệm còn lại, thuê một căn khác trong cùng khu.

Sau đó còn mặt dày gửi tôi địa chỉ mới, nhắc tôi “nhớ mang quà đến xin lỗi sớm.”

Tôi thẳng tay chặn luôn số bà ta.

9

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Lâm Chỉ Chỉ—một người coi tiền như mạng—lại sẵn sàng vay nợ qua mạng để thay Giang Dã bồi thường cho tôi.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Giang Dã như biến thành một con người khác.

Sau khi trở lại trường, anh ta trở nên trầm lặng, không buồn nói chuyện với ai ngoài Lâm Chỉ Chỉ.

Mà thật ra ngoài Lâm Chỉ Chỉ cũng chẳng ai muốn nói chuyện với anh ta.

Một người tham lam thù ghét người giàu, một người mù quáng giả thanh cao.

Chuyện giữa Giang Dã và Lâm Chỉ Chỉ nhanh chóng lan truyền khắp trường. Lâm Chỉ Chỉ đã chẳng còn là “bông hoa trắng kiên cường” trong mắt mọi người nữa, còn Giang Dã cũng chẳng còn là nam thần học bá lạnh lùng thần bí mà ai cũng ngưỡng mộ.

Cả hai dính lấy nhau như hình với bóng, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán.

Còn tôi thì sợ hai người họ lại lôi tôi vào phiền phức, luôn luôn giữ khoảng cách, đề phòng bị quấn lấy.

Nhưng đến khi Lâm Chỉ Chỉ không trả nổi khoản vay, Giang Dã vẫn chặn tôi lại trên con đường nhỏ vắng người trong khuôn viên trường.

Anh ta cau mày, nét mặt đầy khó chịu, chỉ thốt ra mấy từ:

“Cho tôi tiền.”

Phía sau anh ta, Lâm Chỉ Chỉ cắn chặt môi, mặt trắng bệch, rõ ràng vô cùng đau lòng trước hành động hiện tại của Giang Dã.

Tôi chỉ thấy buồn cười:

“Dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh tiền?”

Báo cáo