Chương 3 - Cuộc sống sau ly hôn
Luật sư Vương do bạn giới thiệu, hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest thẳng thớm.
“Cô Lâm mời ngồi.”
Tôi ngồi xuống, kể sơ qua tình hình.
“Chồng tôi ngoại tình. Tôi muốn ly hôn.”
“Cô có bằng chứng không?”
“Có.” Tôi lấy điện thoại, đưa anh ta xem mấy bức ảnh chụp lại đoạn tin nhắn.
Anh ta xem qua vài tấm, gật đầu: “Tạm đủ. Còn gì khác không?”
“Có cả chuyển khoản.” Tôi đưa thêm vài ảnh chụp màn hình.
“Rất tốt.” Anh ta gập máy tính lại. “Vậy về việc phân chia tài sản, cô có yêu cầu gì không?”
Tôi suy nghĩ một lát: “Tôi muốn ra đi tay trắng.”
Anh ta sững người: “Cô nói gì cơ?”
“Tôi nói, tôi có thể ra đi tay trắng.”
“Cô Lâm cô chắc chứ?” Anh ta hơi khó hiểu. “Theo luật, cô có quyền lấy ít nhất một nửa tài sản chung, chưa kể quyền nuôi con…”
“Tôi biết.” Tôi cắt ngang. “Nhưng tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đã có kế hoạch của riêng mình.”
Anh ta nhìn tôi vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.
“Được. Vậy chúng ta sẽ làm theo ý cô.”
Tôi đứng dậy: “Cảm ơn anh.”
“Nhưng mà, cô Lâm Anh ta gọi với theo. “Nếu phía bên kia yêu cầu chia tài sản, cô cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Anh ta sẽ không đâu.” Tôi đáp.
Bởi vì anh ta tưởng… tôi chẳng có đồng nào.
Về đến nhà thì trời đã nhá nhem.
Hà Kiến vẫn chưa về, Đóa Đóa đang ngồi một mình trong phòng khách xem hoạt hình.
“Mẹ ơi!” Vừa thấy tôi, con bé liền chạy lại.
“Sao vậy con?”
“Ba chưa về, con đói rồi.”
“Được rồi, mẹ nấu cơm cho con ăn.”
Tôi đi vào bếp, mở tủ lạnh.
Đồ ăn còn lại không nhiều, tôi quyết định ngày mai sẽ ghé siêu thị mua thêm.
Đang nấu thì điện thoại reo.
Là Hà Kiến.
“A lô?”
“Tối nay tôi không về ăn.” Giọng anh ta có phần bực bội. “Công ty có tiệc.”
“Ừ.”
“Với lại, cô đừng xen vào chuyện của tôi.”
Tôi không trả lời.
Anh ta cúp máy.
Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục cắt rau.
Dao chạm thớt, từng nhát, từng nhát đều đặn.
Đóa Đóa ló đầu vào bếp: “Mẹ ơi, mẹ đang nấu gì vậy?”
“Món con thích nhất, sườn xào chua ngọt.”
“Yeah!” Con bé vỗ tay vui mừng.
Lúc ăn, Đóa Đóa hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”
“Ba có việc, không về ăn cơm.”
“Ồ.” Con bé hơi thất vọng, nhưng chẳng bao lâu đã lại hí hửng ăn sườn.
Tôi nhìn con, bỗng thấy lòng mình… bình yên đến lạ.
Ba năm qua tôi vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của anh ta, nhẫn nhịn ánh mắt chán ghét, nhẫn nhịn những trò thao túng tâm lý kiểu PUA.
Nhưng giờ thì không.
Tối hôm đó, sau khi Đóa Đóa ngủ say, tôi mở máy tính.
Trong hộp thư có một email mới — từ công ty gửi.
“Chúc mừng bạn được thăng chức thành Phó tổng giám đốc sản phẩm. Lương tháng điều chỉnh lên 120.000 tệ.”
Tôi nhìn màn hình, bật cười.
Lương tháng: 120.000.
Lương năm: 1,44 triệu.
Còn Hà Kiến vẫn nghĩ tôi chỉ kiếm được 3.000 mỗi tháng.
Tôi tắt máy, nằm xuống giường.
Ngoài cửa sổ, đèn đường đã sáng, ánh sáng xuyên qua rèm chiếu vào phòng.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến việc mình cần làm vào ngày mai.
Bước một: đề nghị ly hôn.
Bước hai: làm thủ tục.
Bước ba: bắt đầu một cuộc sống mới.
Rất đơn giản.
4
“Ly hôn đi.”
Đó là câu tôi nói hôm qua.
Hà Kiến tưởng tôi đùa. Nhưng sáng nay, khi tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn trước mặt anh ta, sắc mặt anh ta thay đổi hoàn toàn.
“Em nghiêm túc đấy à?”
“Ừ.” Tôi ngồi trên sofa, tư thế rất thoải mái.
“Tại sao?” Anh ta cầm bản thỏa thuận, lật từng trang. “Anh đã làm gì có lỗi với em?”
Tôi không nói gì.
“Em nói đi chứ!” Anh ta đập bàn.
Đóa Đóa bị giật mình, khóc ré lên trong phòng ngủ.
Tôi đứng dậy, bước vào phòng, bế con lên.
“Không sao đâu, có mẹ ở đây.”
Con bé dụi mặt vào vai tôi, tiếng khóc dần nhỏ lại.
Tôi vỗ nhẹ lưng con, vừa lúc nghe tiếng Hà Kiến ngoài phòng khách đang đập phá đồ đạc.
“Cô bị điên rồi à?” Anh ta xông vào phòng. “Nói ly hôn là ly hôn, cô tưởng cô là ai?”
“Hà Kiến.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Đừng gây ồn trước mặt con.”
“Tôi cứ gây đấy, sao?”
Đóa Đóa lại bật khóc.
Tôi đặt con xuống giường, quay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Anh muốn thế nào?” Tôi hỏi.
“Tôi không đồng ý ly hôn!”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Anh ta ngập ngừng một chút, “bởi vì chúng ta còn có con!”
“Con sẽ ở với tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc anh chưa từng chăm nó.” Tôi nhìn thẳng vào anh ta. “Anh nhớ nổi sinh nhật con là ngày nào không?”
Anh ta cứng họng.
“Anh không nhớ.” Tôi nói tiếp. “Anh cũng không biết nó thích ăn gì nhất, sợ cái gì, đêm có hay gặp ác mộng không.”
“Vì tôi phải đi làm chứ sao!”
“Vậy thì ly hôn đi.” Tôi nói. “Con để tôi nuôi, mỗi tháng anh chu cấp hai nghìn.”
“Hai nghìn?” Anh ta cười khẩy. “Cô tưởng tôi là cây ATM à?”
“Vậy thì một nghìn.”
“Cô…”