Chương 7 - Cuộc Sống Sau Cái Chết Của Con Gái

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi bán căn nhà từng là tổ ấm của mình và Chu Dực — nơi từng đầy ắp tiếng cười, giờ chỉ còn ác mộng và ám ảnh.

Tôi nghỉ việc, đổi số điện thoại, cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ.

Tôi chỉ muốn đến một nơi không ai biết tôi là ai, bắt đầu lại từ đầu.

Tôi mang theo tro cốt của Lạc Lạc, đến một thị trấn nhỏ ven biển xa xôi.

Nơi này yên tĩnh, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng sóng.

Tôi thuê một căn nhà nhỏ nhìn ra biển, sống bình lặng giữa những buổi triều lên triều xuống, mây tan mây tụ.

Tôi từng nghĩ, thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả.

Nhưng nỗi đau mất con, như chiếc gai cắm sâu trong xương, nhắc tôi từng giờ từng khắc rằng mình đã đánh mất điều gì.

Tôi thường tỉnh dậy giữa đêm, trong mơ toàn thấy Lạc Lạc bị vùi trong đống đổ nát, yếu ớt gọi “ba ơi” trong tuyệt vọng.

Mỗi lần như thế, tim tôi như bị dao cắt, gối thấm đẫm nước mắt.

Tôi bắt đầu mất ngủ, thức trắng đêm này qua đêm khác.

Ban ngày, tôi như một linh hồn lạc lối, đi dọc bờ biển không mục đích.

Tôi gầy đi, tinh thần sa sút, dáng vẻ tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa.

Hàng xóm xung quanh đều nói, người phụ nữ lạ từ nơi khác đến chắc đã chịu cú sốc quá lớn, đầu óc có lẽ không còn bình thường.

Tôi chẳng quan tâm.

Trong thế giới của tôi, giờ chỉ còn lại tôi và ký ức.

Một ngày nọ, tôi đi nhặt vỏ sò bên bờ biển.

Chân tôi trượt phải đá, ngã nhào xuống nước.

Biển lạnh cắt da, nuốt chửng lấy tôi trong chớp mắt.

Tôi không biết bơi.

Trong cơn nghẹt thở, tôi như nhìn thấy Lạc Lạc đang vẫy tay với tôi.

Con bé vẫn đáng yêu như trước, mỉm cười nói:

“Mẹ ơi, đến chơi với con đi.”

Buông bỏ đi…

Một giọng nói vang lên trong lòng tôi.

Hãy kết thúc tất cả đi… đi cùng Lạc Lạc.

Tôi thôi vùng vẫy, mặc cơ thể dần chìm xuống.

Ngay khi ý thức sắp tan biến, một bàn tay rắn chắc bất ngờ kéo lấy tôi, lôi tôi lên mặt nước.

Là một người đàn ông da ngăm, thân hình cao lớn.

Anh ta kéo tôi lên bờ cát, vừa ép tim hô hấp vừa lo lắng hét lên:

“Này! Tỉnh lại đi! Cô không được chết!”

Tôi ho sặc sụa, nôn ra vài ngụm nước biển, từ từ mở mắt.

Trước mặt tôi là một gương mặt xa lạ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng.

“Tại sao cô lại muốn chết?” — anh ta cau mày, giọng có chút trách móc.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn về phía mặt biển xám mờ, ánh mắt vô hồn.

“Dù xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ mạng như thế!” — anh ta nói tiếp, giọng nghiêm khắc.

“Mạng của cô là do cha mẹ cô cho. Cô có quyền gì mà tự ý kết thúc nó?”

Cha mẹ…

Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt.

Phải rồi, tôi vẫn còn cha mẹ.

Nếu tôi chết, họ phải sống sao đây?

Họ đã mất cháu ngoại, chẳng thể mất thêm con gái.

Tôi bật khóc nức nở, trút hết những ngày tháng đau đớn, u uất, tuyệt vọng.

Người đàn ông ấy không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, cởi áo khoác, choàng lên vai tôi.

Đợi tôi khóc xong, anh ta đưa cho tôi một chai nước, nhẹ giọng nói:

“Tôi tên là A Triết, sống ở làng chài đằng kia.

Nếu cô có điều gì không thể nói cùng ai, có thể nói với tôi. Dù tôi không giúp được gì, nhưng tôi có thể làm cái cây để cô tựa vào.”

Tôi nhìn gương mặt rám nắng, đôi mắt chân thành và trong trẻo của anh ta, rồi bất giác… khẽ gật đầu.

7

A Triết là một ngư dân, sinh ra và lớn lên bên bờ biển.

Anh ít nói, nhưng rất hiền lành.

Từ ngày hôm đó, ngày nào anh cũng đến bãi biển tìm tôi.

Có khi, anh mang cho tôi ít hải sản vừa mới đánh bắt được.

Có khi, anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, cùng ngắm hoàng hôn trôi dần xuống biển suốt cả buổi chiều.

Anh chưa bao giờ hỏi tôi về quá khứ, cũng chẳng khuyên răn điều gì.

Anh chỉ lặng lẽ ở đó, dùng cách của riêng mình để cho tôi cảm nhận sự hiện diện của anh.

Dưới sự đồng hành trầm lặng ấy, trái tim rách nát của tôi dường như có được chút ấm áp đầu tiên sau bao tháng ngày lạnh lẽo.

Tôi bắt đầu thử bước ra khỏi thế giới khép kín của mình.

Tôi bắt đầu nói chuyện với A Triết, kể cho anh nghe tôi thích ăn gì, thích xem phim nào.

Tôi cũng nghe anh kể chuyện ngoài khơi — về những loài cá kỳ lạ, về những cơn bão đột ngột, và về cách người ta sống cùng biển cả.

Một ngày nọ, anh đưa tôi ra khơi.

Con thuyền gỗ nhỏ trôi giữa đại dương xanh biếc.

Gió biển thổi lồng lộng, mang theo vị mặn dịu nhẹ phả vào mặt tôi.

Những cánh hải âu sải cánh trên cao, tiếng kêu trong trẻo vang vọng giữa không trung.

Lần đầu tiên sau bao lâu, lòng tôi bình yên đến lạ.

“Cô biết không?” — A Triết vừa thả lưới vừa nói.

“Biển có khả năng tự chữa lành. Dù sóng to gió lớn đến đâu, khi qua đi, mặt biển rồi cũng sẽ phẳng lặng trở lại.”

“Con người cũng vậy.”

Tôi nhìn gương mặt rám nắng của anh, đôi mắt ánh lên trong ánh nắng chiều, nơi nào đó trong tim tôi khẽ rung động.

Phải rồi… con người cũng vậy.

Dù vết thương có sâu đến đâu, rồi cũng đến ngày liền sẹo.

Dù vết sẹo mãi còn đó, ít nhất… nó sẽ không còn rỉ máu nữa.

Từ ngày ấy, tôi không còn nhốt mình trong căn phòng nhỏ.

Tôi bắt đầu giúp A Triết vá lưới, nấu ăn cho anh.

Mỗi khi anh ra khơi, tôi lại đứng ở bờ biển, chờ anh bình an trở về.

Người trong làng thường đùa: “Cô ấy chính là vợ mà A Triết vớt được từ biển lên đấy.”

A Triết chỉ cười hiền, không chối, cũng chẳng nhận.

Trên gương mặt tôi, nụ cười dần quay trở lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)