Chương 42 - Cuộc Sống Nơi Lãnh Cung
Chương 42:
Mẫu thân ta bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho ta, nào là xem bát tự, chọn ngày lành, hàng ngày phụ thân ta dạy bảo ta rằng sau khi thành gia không thể tùy tiện như trước, phải có trách nhiệm với cô nương nhà người ta.
Trong lòng ta chỉ nghĩ làm sao để được ra ngoài sớm, mau chóng trở lại làm việc, Cảnh Thăng không thể truyền đồ cho nàng được nữa, ta và Lệ Viễn cũng không có mặt, nàng thiếu thứ gì thì phải làm sao?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách nào, thì Cung Vân Hà đã bị cháy.
Thị vệ dưới trướng biết ta thường lui tới Cung Vân Hà, bèn vội vã truyền tin cho ta.
Lúc ấy, mẫu thân ta đang kéo ta ra ngoại ô kinh thành dâng hương, tiện thể để ta gặp mặt cô nương mà ta đã đính ước.
Ta như kẻ điên giành lấy một con ngựa, thẳng hướng hoàng cung mà lao tới.
Tại sao lại nhanh như vậy?
Rõ ràng tân hoàng hậu vẫn chưa định.
Rõ ràng Tề Đức phi và nàng từng có quan hệ không tồi, cũng âm thầm che chở cho Cung Vân Hà.
Rõ ràng bệ hạ từng nói với ta trong lúc trò chuyện, cứ để nàng ở Cung Vân Hà, chỉ cần nàng không gây chuyện thì sẽ không làm gì nàng.
Nhưng tại sao Cung Vân Hà lại bốc cháy?
Khi ta tới Cung Vân Hà, toàn bộ cung điện đã bị cháy gần hết, huynh đệ truyền tin cho ta kéo ta lén qua một bên, chỉ vào các thái giám cung nữ đang bận rộn chạy tới chạy lui cứu hỏa.
"Cháy gần hết mới đi lấy nước."
Hơi nóng từ ngọn lửa phả vào khiến đầu ta có chút choáng váng.
Người xung quanh bận rộn dường như chẳng liên quan gì đến ta.
Nàng ở đây đã hai năm tròn, ta cũng đã ở bên cạnh nàng gần hai năm, đến năm thứ ba, ta khó khăn lắm mới quyết định mang nàng ra ngoài, nhưng nàng lại dùng cách này để nói với ta rằng nàng không thể đợi được ngày đó.
Cung nhân trong Cung Vân Hà phát hiện hai thi thể đã bị thiêu cháy.
Ta trong đống đổ nát nhặt được một chiếc vòng tay vỡ thành nhiều mảnh.
Chiếc vòng này ta nhận ra, nàng nói đó là món trang sức duy nhất còn lại khi nàng làm hoàng hậu, dự định giữ lại để khi cần kíp nhất mới đem ra đổi lấy tiền.
Chiếc đèn thỏ mà ta tặng nàng, bị ngọn lửa này thiêu rụi không còn lại gì.
Bệ hạ hạ chỉ lấy lễ Quý phi để chôn cất nàng.
Ta gửi tin cho Lệ Viễn, Lệ Viễn nói rằng hắn định đóng quân lâu dài ở biên cương, sau này sẽ không trở về kinh thành nữa.
Thực ra không trở về cũng tốt.
Hôn lễ của ta được định vào mùa thu.
Trước khi thành thân, ta thấy mặt cô nương kia một lần từ đằng xa, đúng như nàng đã nói, hiền thục đoan trang, xứng đôi với ta.
Ta thường nghĩ, nếu đêm mưa to đó, ta không xông vào Cung Vân Hà, có lẽ đã không làm một giấc mộng mà cả đời ta không thể quên.
Phụ lục nhỏ
Ta là Hứa Thanh Hoan.
Thân là một nữ nhân xuyên không không đạt chuẩn, ta đã nép mình ở lãnh cung hơn hai năm, cuối cùng vào năm thứ ba, ta tìm thấy nam nhân định mệnh của ta và cùng chàng trốn khỏi hoàng cung.
Được rồi, thật ra không phải vậy.
Nói chính xác thì nên nói rằng một mình chàng vận dụng đặc quyền của nam chính để đưa ta ra khỏi hoàng cung.
Theo tình tiết tổng thể của tiểu thuyết xuyên không, Từ Thịnh đích thực rất phù hợp với hình tượng nam chính xuyên không.
Thân hình tốt, diện mạo tuấn tú, võ công cao cường, không có công việc cụ thể nào nhưng lại có số tiền tài lớn không hề phù hợp với mức độ công việc của chàng.
Lúc mới rời cung, ta lo lắng cho tương lai của mình, còn chàng thì lo lắng cho nơi chúng ta sẽ định cư, cứ đeo bám lấy ta.
Ta biết đâu mà định cư, vừa xuyên không đến đã ở trong hoàng cung, một lần ở là hơn hai năm, ngoài cung đông tây nam bắc thì ta biết cái gì đâu.
Thế là Từ·Đại gia·Thịnh vung tay một cái, dẫn ta và Thúy Thúy bắt đầu hành trình du lịch khắp giang nam bắc.
Từ phong cảnh Giang Nam đến miền Nam thần bí, từ bãi biển mềm mại đến phong cảnh miền Bắc, chỉ có ta không nghĩ đến chứ không có nơi nào chàng không thể đến.
Thúy Thúy và ta đều tò mò về số tiền tiết kiệm của chàng.
Thế nhưng chàng chỉ dùng lời nói đã từng nói với ta trong lễ hội đèn lồng để chặn ta.
"Dù sao cả đời này nếu nàng tiêu hết được thì xem như là nàng tài giỏi."
Chàng ấy cứ khoe khoang như thế.
Chỉ có ta tốt bụng, đi đâu cũng tính toán kỹ lưỡng không tiêu xài bừa bãi, nếu không ta mà ghé quầy cổ vật mười ngày nửa tháng, ta xem chàng ấy lấy đâu ra tự tin nói ta không biết tiêu tiền.
Nhưng theo quan sát của ta, trước kia hẳn là chàng ấy đã làm nhiều việc, vừa biết bày quầy bán hàng, lại biết nhào bột làm thức ăn, tính toán được, sửa nhà được, biết trồng lúa gặt lúa.
Ban đầu ta và chàng xưng huynh muội, nơi nào quê mùa cũng có người muốn gả nữ nhi với tiểu muội cho chàng.
Sau này Từ Thịnh biết điều hơn, ở khách điếm thì gọi ta là muội, ở nhờ nhà người ta thì nói ta là thê tử.
Như vậy mới hợp lý.
Thúy Thúy theo ta, nàng không nhắc đến Lệ Viễn, ta cũng không dám nhắc.
Sau khi chơi khắp nơi hơn nửa năm, ta quyết định định cư ở Hàng Thành.
Từ Thịnh lập tức quyết định mua một căn nhà hai gian, hai cửa hàng mặt tiền, lại ra ngoại thành mua hai mươi mẫu đất, giấy tờ nhà đất giao hết cho ta, rồi hỏi xem những thứ này có đủ làm sính lễ không.
Ta nhìn qua chút tiêu thảo mang về từ miền Nam, lại lục lạo khoai tây mang về từ Tây Vực, tính toán sản lượng của hai mươi mẫu đất, miễn cưỡng gật đầu.
Trước khi gật đầu, ta còn kèm theo một câu hỏi.
Nữ thích khách đó rốt cuộc là ai?
Thật sự không phải ta cố tình bám lấy không buông, mà thực sự là người này quá khó chịu.
Người ta thường nói cùng nhau du lịch mới có thể thấy rõ bản chất của một người, ta và Từ Thịnh càng đi khắp thế giới, càng thấy chàng ấy rất gian manh.
Ban đầu chàng ấy đã nói rời cung sẽ kể hết mọi chuyện cho ta nghe, nhưng thực tế thì mỗi lần đều phải để ta mềm mỏng khuyên nhủ, chàng ấy mới tượng trưng mà nói cho ta biết một chút.
Ví dụ như trước khi gặp ta chàng ấy là một thích khách, tiền thích khách kiếm được cũng khá nhiều, việc giết người không chớp mắt đều là bịa ra để lừa người, không có công việc cần thiết và không có tiền thì chàng ấy cũng lười giết người.
Tất cả đều là những điều ta phải ngồi trên mái nhà vô số đêm mới moi được từ miệng chàng ấy.
Còn về nữ thích khách luôn nhằm vào hoàng đế, mặc cho ta hỏi thế nào, chàng ấy cũng không chịu hé răng, khiến ta tức đến mấy ngày ăn không ngon.
Giờ đây cuối cùng cũng bắt được chàng cầu xin ta, người này nếu không nói ra là ai, ta cũng không muốn sống với chàng suốt đời.
Ai muốn sống thì sống đi.
Từ Thịnh suy nghĩ hồi lâu, còn đuổi Thúy Thúy ra ngoài, rồi mới quyết định.
"Nàng thật sự muốn biết à?"
"Ừ."
"Biết rồi không hối hận chứ?"
"Ta không biết mới hối hận."
"Chắc chắn muốn biết thật chứ?"
"Chàng có nói hay không, không nói là ta bỏ, ta thấy văn nhân nhà bên cạnh cũng không tồi."
Từ Thịnh cắn răng.