Chương 35 - Cuộc Sống Nơi Lãnh Cung
Chương 35:
Nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích, nàng ấy không biết thì mới có thể giữ vững trước mặt Trương Cố Dương, cứ để nàng ấy hiểu lầm một lúc vậy.
Trương Cố Dương là hán tử thận trọng, dầu không thể tìm ra bằng chứng hoàng hậu xuất cung, cũng quyết không dễ dàng tin rằng mình nhìn lầm, ta nên xuất cung tránh phong vân.
Dù sao Vân Hà Cung có hắn trông coi, cũng không thể xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Thủ lĩnh bảo ta tạm hoãn hành động ám sát hoàng đế, dẫu sao trong một tháng liên tục ám sát người hai lần, ngay cả kẻ ngu cũng phải cảnh giác cao độ.
Tạm hoãn ám sát không thành vấn đề, nhưng nghỉ ngơi vài ngày để phục hồi thương tích, vẫn phải vào cung xem xét.
Họ Trương luôn quấn quít bên nàng, điều này khiến ta cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Tuy biết hắn có ý đồ xấu xa nhưng chẳng dám hành động, lấy thê tái giá còn khó, huống chi là lấy người từng là hoàng hậu.
Hắn còn muốn lăn lộn trong cung không?
Nhưng ta vẫn rất khó chịu. Nhất là khi thấy hắn lại gần nàng, luôn có cảm giác muốn đá bay hắn bằng một cước.
Vừa lành vết thương, ta vội vàng vào cung một chuyến, không ngờ Trương Cố Dương vẫn chưa bỏ nghi ngờ, may mà ta đã đào thêm một lỗ nhỏ trong hầm, vừa đủ để trốn một người.
Nhưng vừa trốn vào đã cảm thấy không ổn, ngực bức bối khó thở, chẳng lẽ vết thương chưa lành hẳn?
Ngoài kia Trương Cố Dương lần lữa không chịu đi, ta càng ở trong hố càng thấy khó chịu.
Là một thích khách, ta thật không ngờ, có ngày mình lại gặp nạn trong hố do chính mình đào.
Thật là mất mặt.
Tuy nhiên, trên đời này, lúc nào cũng chỉ có mất mặt hơn chứ không có mất mặt nhất.
Bởi vì khi ta tỉnh lại, mình đã ngồi trong thùng gỗ tỏa hơi nước, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Thúy Thúy đang bên cạnh bồi lửa đun nước, nàng ấy thì ngồi bên cạnh thùng giữ đầu ta.
Sao lại có thể như vậy?!
Ngày xưa vào lầu xanh còn chưa từng bị lột sạch sành sanh như thế, nàng phải chịu trách nhiệm với ta!
Ta đã chặn nàng lại trong nhà, kết quả câu giải thích của nàng lại là, ta ngất xỉu trong hầm và không liên quan gì đến nàng, toàn do nấm trong hầm gây ra.
Có nghĩa là ta còn phải đi tìm những nhóm nấm kia để đòi chịu trách nhiệm à?
Khi ta tỉnh táo trở lại, nàng ấy đang dẫn ta đào hầm.
Đúng vậy, giữa đêm khuya, thắp sáng nến, cô nam quả nữ trong không gian kín, nhưng chúng ta lại đang đào hầm.
Các câu chuyện xưa còn không dám viết như thế.
Điều quan trọng nhất là, trong khi đào hầm nàng còn lải nhải không ngừng, từ việc hầm cần thiết kế tốt hệ thống thông gió để tránh việc thực vật thở ra quá nhiều khí CO2 gây ngất xỉu cho người vào hầm, đến việc đốt nến cần oxy nên có thể dùng đốt nến để kiểm tra mức CO2.
Và cuối cùng quay vòng một lần lớn nói với ta, nên ít đi lầu xanh, ảnh hưởng không tốt.
Nói thật lòng, ngoại trừ điều cuối cùng về lầu xanh cần hạn chế ra, những thứ khác ta chẳng hiểu một câu nào.
Thực vật cũng có thể thở ư? CO2 là cái quỷ gì? Ta gần đây có phải quá lơ là với bản thân không?
Liệu kiến thức của ta đã không được cập nhật kịp thời, hay đây chỉ là chuyện nàng bịa ra để lừa ta chơi?
Ta nên quay lại tìm thủ lĩnh xin ít kinh phí đi một chuyến đến hiệu sách thì hơn, kẻo chưa đợi nàng lộ mặt trước mặt Trương Cố Dương, ta đã tự lộ mặt trước mặt nàng.
Nhưng có vẻ nàng rất để ý ta đi lầu xanh? À, đến đó nhiều cũng chán, đợi chuyện này qua đi rồi ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng.
Ta đâu thể nói thật với nàng rằng ta chính là nữ thích khách kia chứ?
Đào đến nửa chừng nàng liên tục ngáp, ta đuổi nàng về ngủ, không ngờ nàng lại giả vờ ngủ.
Lúc ta chuẩn bị đi, vào nhìn nàng, đúng lúc đối mắt nhau.
Thật là ngượng ngùng.
Ta đã mang cho nàng rất nhiều đậu và lạc, nàng đã trồng dưa hấu trong Vân Hà Cung và còn trồng được một mầm nho.
Hàng ngày Trương Cố Dương nhắc nhở bên tai nàng là hoàng đế có ý định lập hậu mới, cứ nhắc là nàng lại không vui.
Ta thấy các phi tần khác trong cung đều thích đu xích đu, thử hỏi nàng có muốn ta làm một cái không, nàng lại bảo xích đu là phải làm cho người yêu.
Đây là quy tắc nào thế?
Chỉ nghe nói về việc gả con gái phải gửi hồng dương, chưa nghe nói phải tặng xích đu. Hơn nữa, ta làm cho nàng không phải là làm cho người yêu sao?
Nhưng nàng có vẻ nghĩ người trong lòng ta là người khác. Đây là chuyện quỷ gì vậy?
Ta chỉ muốn nàng hiểu lầm ta hay đi lầu xanh, không muốn nàng hiểu lầm ta thấy ai cũng yêu.
Ta có thể như cẩu hoàng đế kia, sở hữu ba cung sáu viện, hôm nay ngủ với người này ngày mai ngủ với người kia sao?
Nhưng việc này cũng cần gấp rút thôi, gần đây tên họ Trương kia tới quá thường xuyên, lại từ chối thêm vài mối hôn sự, nhìn ý của hắn, e là đang có chung một suy nghĩ với ta.
Sao ta có thể để hắn chiếm trước được? Chẳng nói đến chuyện khác, chỉ việc dẫn nàng xuất cung này thôi, Trương Cố Dương cũng không sánh bằng ta.
Chỉ là việc với thủ lĩnh hơi phiền một chút.
Chúng ta làm nghề này, đầu lúc nào cũng như thắt vào lưng quần, dẫu thực có chế độ thích khách về hưu, nhưng theo ta biết, sống sót đến khi về hưu gần như không có.
Thủ lĩnh nghe ta nói muốn rời khỏi tổ chức cũng chẳng nói gì khác, chỉ hỏi ta có suy nghĩ kỹ chưa, rồi tạm thời giao cho ta một nhiệm vụ khác, chỉ rõ là đối đầu trực tiếp.
Cũng được, đối đầu thì đối đầu, khỏi phải bày trí này nọ, lãng phí thời gian, để cho họ Trương vượt mặt.