Chương 3 - Cuộc Sống Mới Trong Gia Đình Hào Môn
3
“Ở đâu ra vậy, sao tôi không thấy? Khí chất đến mấy, làm sao so được với Sương Sương nhà tôi học ballet từ nhỏ?”
Trình Sương đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt vẫn đầy kiêu ngạo như mọi khi.
“A Duệ, giữ khiêm tốn chút đi. Với lại, đừng lấy mấy đứa không ra gì ra so với tôi, mất giá.”
Quách Duệ gật đầu lia lịa, lấy lòng:
“Sương Sương, em nói sao cũng đúng!”
…
Về đến ký túc xá, tôi vừa sắp xếp xong chăn màn, điện thoại lập tức nhảy lên từng tin nhắn liên tiếp.
Trình Sương đã kéo tôi vào group chung của khoa.
Cô ta còn cố ý tag tôi:
“Đây là em họ mình đó nha, mọi người nhớ quan tâm em ấy nhiều nhiều nha!”
“Hehe, mình gửi ảnh em họ trước để mọi người dễ nhận mặt, kẻo nhầm nhé~”
Ảnh kèm theo là ảnh thời cấp ba của tôi.
Béo, da mụn, mặc bộ đồng phục cũ rộng thùng thình đã bạc màu, mái ngố dày vì mồ hôi mà dính bết lại thành từng mảng.
Ánh mắt nhìn vào camera đầy e dè và tự ti.
So với ảnh selfie đi du lịch Hawaii mà cô ta từng khoe trong nhóm…
Tóc dài tung bay, mặc áo dây trang điểm full mặt — quả thực là hai thế giới khác nhau.
Cả group lập tức nổ tung.
“Trời ơi, nếu không phải hoa khôi của khoa tự tay đăng, tôi còn tưởng hai người không phải họ hàng đấy!”
“Đồng cảm! Bộ đây là trường hợp đột biến gen à?”
“Haha, cho dù là chị em ruột, một người tôi quỳ xuống ngắm, còn người kia có lạy tôi tôi cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng có vài bạn nữ thấy chướng mắt lên tiếng bênh vực tôi:
“Bọn con trai các ông đủ rồi đó! Con gái người ta có béo thì liên quan gì đến các ông?”
“Mụn thời dậy thì là chuyện quá bình thường rồi còn gì?”
“Không ai thấy hành động của con nhỏ tên Trình Sương này rất tiểu tam trà xanh à? Cố ý post ảnh đối lập rõ ràng, mà còn chọn ảnh mình trang điểm đi chơi, ảnh em họ thì nhếch nhác – rõ thấy mục đích.”
Trình Sương như thể vừa thấy tin nhắn trong nhóm, bắt đầu “xin lỗi”:
“Ái chà, xin lỗi nha, mình gửi nhầm rồi. Sao mình lại cố tình gửi ảnh xấu của em họ chứ! Mình gửi lại ảnh sau khi trang điểm của em ấy nhé~”
Ngay giây sau đó, một tấm ảnh khác bật lên.
Là ảnh hồi tôi mập nhất, bị chị ta chụp lén lúc tôi đang ngủ — còn bị bôi son đỏ như máu, vẽ eyeliner và phấn mắt đậm đến mức kinh dị. Thêm góc chụp cố tình dìm.
Cả group lại một lần nữa bị spam comment.
“Muốn ói thật sự… Trình Sương ơi, xóa dùm cái hình đi!”
“Cô ta như vậy ăn vô nổi cơm luôn á!”
Mấy bạn nữ bênh tôi tiếp tục phản pháo:
“Đủ rồi nha! Góc chụp + kiểu trang điểm này thì có là minh tinh cũng xấu tệ, biết không hả?!”
“Một lũ đàn ông ảo tưởng sức mạnh, rảnh rỗi thì lo đi đánh bóng rổ kéo dài chân giùm đi!”
Bạn cùng phòng Tôn Lâm tình cờ đi ngang, liếc thấy điện thoại tôi liền hét lên:
“Cái con tiểu tam trà xanh Trình Sương đăng ảnh này là… cậu hả?!”
Tôi gật đầu.
Tôn Lâm tròn mắt, nhìn ảnh rồi lại nhìn tôi.
“Tuy mơ hồ vẫn nhận ra cậu… nhưng sự khác biệt này quá trời luôn rồi nha!”
“Cưng ơi nói thật đi, làm sao chỉ trong vòng hai tháng lại lột xác dữ vậy? Bây giờ bảo cậu là tiểu thư nhà giàu, người ta cũng tin à!”
Tôi bật cười.
Câu trả lời rất đơn giản — tình yêu và tiền.
Tình yêu khiến nội tâm con người trở nên phong phú, nở hoa từ sâu trong đáy lòng.
Còn tiền… thì có thể dưỡng nhan.
Vài ngày sau, vào một buổi chiều, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm.
“Giản Hàm, em đang ở đâu đấy? Chỉ còn ba tiếng nữa là đến đêm hội tân sinh viên rồi mà em vẫn chưa đến buổi tổng duyệt? Hội sinh viên tìm không được em, gọi thẳng đến chỗ cô luôn đấy!”
Cô vừa bắt máy đã mắng như tát nước vào mặt.
Tôi sững người.
“Em… em đâu có đăng ký tham gia đâu ạ!”
Giọng cô giáo bắt đầu bực bội hơn:
“Chị họ em – Trình Sương – đích thân đăng ký cho em đó! Danh sách công khai chương trình cũng có tên em rồi! Em không định đến phút chót lại chơi trò bỏ cuộc chứ?”
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, liền giải thích:
“Cô ơi, em không đăng ký, em và chị họ không thân thiết gì mấy… Có thể đây là trò cố tình của chị ấy.”
Chuyện như vậy, thật ra đã từng xảy ra từ hồi cấp hai.
Hồi đó, Trình Sương cũng tự ý đăng ký tiết mục cho tôi.
Cô ta lên sân khấu múa ballet, nhận được bao nhiêu lời khen ngợi, ánh hào quang bao trùm.
Còn tôi thì bị cô ta lôi lên, chẳng có tài năng gì, mặc chiếc quần cũ do họ hàng bỏ lại, cúi gằm mặt, mặt mũi ướt đẫm nước mắt.
Tiếng cười giễu cợt khi ấy vẫn còn vang trong tai tôi suốt ba năm cấp hai.