Chương 1 - Cuộc Sống Mới Sau Từng Đổ Vỡ
Sau khi gia đình phá sản.
Gã cha khốn kiếp bỏ trốn quên luôn mang theo tôi, hại tôi bị chủ nợ bao vây chặn đường.
Thời khắc then chốt, vẫn là kẻ thù không đội trời chung Lục Diệu xuất hiện, đưa tôi đi.
Tôi co ro trong phòng khóc không ngừng.
Không thể chấp nhận việc gia đình phá sản, lại còn bị người thân bỏ rơi.
Lục Diệu ở bên cạnh đưa khăn giấy cho tôi, “Được rồi, đừng buồn nữa, chẳng phải còn có tôi sao?”
“Em cứ coi đây là nhà của mình.”
“Có chuyện gì thì tìm tôi.”
Tôi nghe hết vào tai.
Vội ngẩng đầu lên, hàng mi còn dính giọt nước mắt, “Thật sao?”
“Tất nhiên.”
Nhận được câu trả lời khẳng định.
Tôi lau nốt chút nước mắt cuối cùng, có chút tủi thân: “Tôi thấy căn phòng này hơi nhỏ.”
“Cũng không có tủ quần áo lớn.”
“Tôi muốn cả căn phòng làm thành phòng thay đồ kiểu đó.”
“Còn phải có thảm mềm.”
“Không thì bình thường đi lại lạnh lắm.”
Lục Diệu trầm mặc mấy giây.
Tôi đưa tay khẽ kéo vạt áo anh, nức nở hai tiếng, “Không được sao?”
“Tôi biết bây giờ tôi không có tiền, không xứng ở chỗ tốt như vậy…”
“Nói linh tinh gì thế.” Lục Diệu nhanh chóng cắt lời tôi, “Em đương nhiên xứng.”
“Đừng nghĩ nhiều.”
Thế là anh nhường phòng ngủ chính cho tôi ở.
Dù không phải cách bày trí và phong cách tôi thích.
Nhưng quá kén chọn cũng không hay.
Tôi miễn cưỡng dọn vào.
Không ngờ Lục Diệu lại đọc hiểu được ý trong ánh mắt tôi.
Hỏi tôi thích phong cách gì.
Lại gọi người đến cải tạo phòng thay đồ.
Cuối cùng, thảm mềm trải kín cả phòng ngủ.
Hoa tươi còn đọng giọt sương.
Tôi rất hài lòng.
Như vậy mới có chút dáng vẻ của một mái nhà.
Buổi tối, tôi chuẩn bị đi ngủ thì Lục Diệu gõ cửa phòng, hơi nhíu mày, “Gần đây không có khẩu vị sao?”
“Nghe nói bữa tối em chỉ ăn có một miếng.”
“Đừng nói với tôi là em gầy thế này còn muốn giảm cân.”
Tôi bĩu môi, “Anh hung dữ với tôi.”
Lục Diệu sững người, giọng dịu xuống, “Vậy tại sao em không ăn uống đàng hoàng?”
Tôi nói thật: “Đồ ăn không hợp khẩu vị.”
“Trước kia đầu bếp nhà tôi được tìm riêng theo khẩu vị của tôi.”
“Chỉ vậy thôi à? Nói sớm chứ, tôi gọi người đó về là được rồi, sao phải để mình đói.”
“Tôi sợ anh thấy tôi phiền.”
Lục Diệu nhìn tôi, nghiêm túc lặp lại: “Tôi đã nói rồi, coi đây là nhà của mình.”
“Thẻ lần trước tôi đưa em có đủ dùng không, sao chỉ mua có từng ấy quần áo.”
Nói xong, anh lại nhét thêm mấy tấm thẻ cho tôi, “Đừng làm khổ bản thân.”
Tôi trừng to mắt, tay nắm chặt thẻ, miệng lại nói: “Như vậy không hay đâu.”
“Tôi không trả nổi tiền cho anh.”
“Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Rõ ràng trước đây anh ghét nhất cái dáng vẻ kiêu kỳ này của tôi.
Thấy mấy nam sinh khác vây quanh tôi xách túi rót nước, anh còn mỉa mai châm chọc.
Lại thường xuyên cãi nhau với tôi.
Một chút cũng không chiều tôi.
Còn nói tôi tính tình kém, cũng chỉ được mỗi khuôn mặt xinh.
Làm tôi cũng rất ghét anh.
Kết quả sau khi phá sản, ngược lại chính anh thu nhận tôi.
Lục Diệu giơ tay véo má tôi một cái, “Không cần em trả.”
“Tôi rảnh rỗi, muốn em ở bên cạnh cãi nhau với tôi.”
“Dáng vẻ trước kia của em rất tốt.”
Người đàn ông kỳ quái này.
Bây giờ lại nói là thích.
Tôi đẩy anh ra, xoa xoa má, “Đau.”
Gò má trắng mịn nổi lên vệt đỏ.
Lục Diệu hơi sững lại, nghi ngờ lực tay của mình.
2
Ở thêm mấy ngày.
Lại được Lục Diệu cho phép.
Bản tính thật của tôi rất nhanh bại lộ.
Đầu tiên là đi mua sắm điên cuồng, quẹt hết thẻ này đến thẻ khác của anh.
Cho đến khi phòng thay đồ rộng lớn được lấp đầy quần áo, túi xách, giày dép xinh đẹp.
Lòng tôi mới yên ổn lại.
Sau đó lại bắt đầu ra ngoài lang thang, cuối cùng đi đến quán bar.
Nhưng mông còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, đã bị Lục Diệu tóm về.
“Dùng tiền của tôi gọi nam người mẫu, Khương Ỷ, em còn chút lương tâm nào không?”
Hóa ra anh tức chuyện này.
“Vậy lần sau tôi gọi nữ người mẫu.”
Những lời còn lại của Lục Diệu nghẹn lại trong cổ họng: “…”
“Tôi nhớ trước đây em đâu có thích đến mấy chỗ này chơi.”
“Vậy tôi cũng ngại đi dự tiệc, tôi sợ mấy người trước kia cười nhạo tôi.”
“Có tôi ở đây, ai dám cười em.” Anh lại nghĩ đến gì đó, “Là thấy chán rồi sao?”
“Đợi anh tôi về, tôi sẽ có thời gian rảnh陪 em.”
Anh trai anh, Lục Khiêm.
Là một người đàn ông lịch thiệp, rất dễ nói chuyện.
Hoàn toàn không giống Lục Diệu.
Không cần nghĩ nhiều.
Tôi hỏi, “Anh Lục Khiêm đang đi công tác ở Mỹ sao?”
“Khi nào anh ấy về vậy?”
Không ngờ Lục Diệu lập tức đổi sắc mặt, giọng cũng qua loa: “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”
“Sau này buổi tối đừng chạy lung tung.”
Tôi: “?”
Về phòng tắm một lát.
Lại không nhịn được đi tìm Lục Diệu.
Lúc này anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở hạ thân.
Thân trên trần trụi, lộ rõ tám múi bụng.
Sợi dây chuyền bạc rủ xuống trước ngực.
Cơ bắp cánh tay căng lên.
Tôi kêu “a” một tiếng, che mắt lại, khiển trách: “Sao anh không mặc đồ cho đàng hoàng?”
Giọng Lục Diệu lười biếng, “Vừa tắm xong, nóng.”
“Có chuyện gì sao?”
“Anh mặc đồ xong tôi mới nói.”
Lục Diệu quay người vào trong mặc áo ngủ.
Lần nữa đi ra, trên mặt mang theo nụ cười.
Thấy tâm trạng anh tốt.
Tôi dò hỏi: “Gần đây tôi hay mất ngủ.”
“Không thích nghi được sao?”
Tôi gật gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi thấy chăn lạnh quá.”
“Ánh đèn cũng chói mắt.”
“Một mình ngủ rất cô đơn.”
Lục Diệu sững người, “Vậy trước đây ở nhà em ngủ thế nào?”
Cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
“Tôi muốn anh ở cùng tôi.”
Lục Diệu: “?”
“Chuyện này không hay lắm đâu… thật ra cũng không phải là không được.”
Ba phút sau.
Lục Diệu cầm sách truyện ngồi ở đầu giường.
Tôi đắp chăn xong, ngoan ngoãn nằm xuống, giải thích: “Trước kia tôi ngủ không được, bọn họ đều kể chuyện cho tôi nghe như vậy.”
“Lát nữa anh đi nhẹ thôi.”
“Chỉ cần để lại cho tôi một chiếc đèn ngủ nhỏ là được.”
Lục Diệu: “…”
Anh khẽ cười một tiếng, “Đúng là công chúa nhỏ.”
Sau đó, giọng đọc trầm thấp vang lên trong phòng ngủ.
Tôi ôm chặt con gấu bông, dần dần buồn ngủ.
Chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, anh lại đến gọi tôi ăn sáng.
Gõ cửa rất lâu.
Gõ đến mức cả cơn cáu lúc ngủ dậy của tôi cũng bị gõ ra.
Tôi lê dép chạy ra mở cửa, vô cùng khó chịu, “Lục Diệu! Anh làm gì vậy!”
“Tôi đói thì tự khắc sẽ dậy ăn!”
“Cứ gõ gõ gõ!”
“Phiền chết đi được!”
Lục Diệu tựa vào khung cửa, “Đại tiểu thư, em còn không dậy ăn thì sắp trưa rồi.”
“Chưa ngủ đủ mà.”
“Ăn trước đã được không, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
“Không ăn sáng suốt như vậy không tốt cho dạ dày.”
Tôi lẩm bẩm, “Hôm nay sao anh rảnh quản tôi ăn sáng thế?”
“Hôm nay nghỉ.”
“Ồ, sau này đừng gõ cửa nữa, anh cứ vào thẳng là được.”
Nghe vậy, Lục Diệu đứng thẳng người, nhìn tôi một cái.
3
Tôi xoay người đi vào phòng rửa mặt.
Sau đó lại kéo Lục Diệu đi leo núi.
Kết quả mới đi được vài bước đã than mệt.
Lục Diệu bật cười, “Đại tiểu thư, với thể lực của em thì sao lại nghĩ đến chuyện đi leo núi vậy?”
Tôi làm sao biết được.
Cố tình hôm nay, thang máy đi thẳng lên đỉnh núi lại bị hỏng.
Mà tôi thì chẳng leo nổi.
Tôi có chút tiếc nuối, “Nghe nói lá phong trên núi đều đã đỏ rồi, chắc đẹp lắm.”
Rồi lại không chịu đi, chỉ đứng nhìn Lục Diệu.
Anh suy nghĩ một lúc, “Em muốn tôi bế hay cõng?”
“Đều được.”
Tôi dang tay ra, chủ động ôm lấy anh, “Anh xem thử em có nặng không đã.”
Lục Diệu sững người trong giây lát, rồi rất nhanh bế tôi lên, ánh mắt sáng rỡ, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, em nhẹ lắm.”
“Tôi tập gym cũng đâu phải tập cho có.”
Quả nhiên anh dễ dàng đưa tôi lên núi, còn chụp cho tôi mấy tấm ảnh rất đẹp.
Tôi nhìn anh ngày càng thuận mắt hơn.
Về đến biệt thự.
Tôi trực tiếp ngã phịch xuống sofa, “Mệt quá.”
Lục Diệu bất lực, “Lên cầu thang đều là tôi bế em, tổng cộng cũng chẳng đi mấy bước, sao lại mệt nữa?”
“Anh không hiểu đâu, như vậy cũng rất mệt.”
Nằm một lúc, tôi lẩm bẩm với không khí, “Muốn ngâm bồn tắm đầy bọt thơm ghê.”
“Nhưng tôi lại không muốn tự gội đầu.”
“Giá mà có người giúp tôi gội thì tốt biết mấy.”
Lục Diệu cởi áo khoác, cười nói, “Em đang nói với tôi đấy à?”
“Hay là đứng đây ước nguyện với không khí?”
Tôi quay đầu nhìn anh.
Anh đã vươn tay ra, bế ngang tôi lên, “Tôi quyết định thỏa mãn em.”
Gội đầu xong, Lục Diệu lại xả sẵn nước trong bồn tắm, rồi mới đi ra ngoài.
Tôi thong thả ngâm rất lâu.
Đến khi cả Lục Diệu tắm xong rồi, tôi mới bước ra khỏi phòng tắm.
Anh giúp tôi sấy tóc.
Tôi liền rúc vào lòng anh, khen ngợi, “Lục Diệu, anh tốt thật đó~”
Rồi mở game nhỏ chơi.
Lục Diệu ôm tôi trong lòng, ánh mắt u ám, “Thấy tôi tốt à?”
“Vậy em có thích…”
Tôi lại đẩy anh ra, “Khoan đã, con rắn nhỏ của tôi sắp chết rồi.”
Cuối cùng vẫn chết.
Đều tại Lục Diệu.
Tôi bực bội nói, “Anh định nói gì?”
Lục Diệu hít sâu một hơi, ôm chặt tôi vào lòng, cằm đặt lên vai tôi, “Muốn ôm em một chút.”
Tôi lại đẩy anh, “Ôm chặt quá rồi.”
“Trong túi anh bỏ thứ gì mà cứng vậy?”
“Không thoải mái.”
Nhưng tôi không để ý thấy vành tai Lục Diệu đã nhuốm đỏ, giọng nói cũng có chút không tự nhiên, “Chỉ một lát thôi, đừng động, xin em đó.”
“Ồ.”
Tôi không động nữa.
Chẳng bao lâu, tôi lại không nhịn được chọc chọc anh, “Xong chưa?”
“Giữ tư thế này lâu quá mệt lắm.”
“Với lại, anh nặng thật đó.”
Lục Diệu đành buông tôi ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má tôi, có chút không kìm được mà nói, “Ngoan nào, bảo bối.”
Rất nhiều người từng gọi tôi là “bảo bối”.
Cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn mang theo ý cười, hai tay bóp lấy má anh, cố ý kéo ra, “Anh cũng phải làm một bảo bối ngoan nhé.”
Đây là trả đũa chuyện lần trước anh véo tôi.
Lục Diệu cúi đầu cười khẽ, “Sao em lại đáng yêu thế này.”
Vốn dĩ tôi đã rất đáng yêu rồi.
Có lẽ vì leo núi mệt.
Chưa đến lượt kể chuyện.
Tôi đã buồn ngủ.
Lục Diệu đắp chăn cho tôi cẩn thận, đợi tôi ngủ rồi mới rời đi.