Chương 5 - Cuộc Sống Mới Sau Thảm Kịch

Vương Lệ vung tay ném một bộ xiêm y xuống trước mặt ta.

“Đây là do ngươi thêu?”

“Khởi bẩm công công, đúng là dân phụ thêu.”

Ta đứng sát bên mẫu thân, thản nhiên đáp lời, thần sắc bình tĩnh.

“Trong bộ y phục này, bị thêm vào vật khác.”

“Thân thể nương nương bị tổn thương, ngươi có biết tội hay không?”

Vương Lệ cầm trong tay một cây kim thêu nhỏ, giọng điệu tuy bình hòa, nhưng áp lực từ hắn khiến người ta khó lòng thở nổi.

“Uyển Ý, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Thật sự là do nàng làm sao? Nàng hận ta đến vậy sao?”

Vương Dục cuối cùng cũng cất tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Mẫu thân vì kinh hoảng mà khẽ run rẩy, ta liền siết nhẹ tay bà, ra hiệu an tâm.

“Công công, xin cho dân phụ được bẩm báo rõ ràng.”

“Bộ y phục này đúng là do dân phụ thêu, nhưng cây kim thêu kia tuyệt đối không phải của Vân Thường Các. Công công có thể cho người kiểm chứng.”

Vương Lệ khẽ giơ tay.

Một tiểu thái giám cùng Thu di rời đi, chốc lát đã quay lại.

Thu di bưng theo một hộp kim thêu cùng hai ba quyển sổ sách.

Vương Lệ cầm một cây kim từ trong hộp, nheo mắt ngắm nghía hồi lâu.

“Quả nhiên, kim khác nhau. Nói kỹ xem nào.”

“Bẩm công công, từ ba tháng trước, khi Uyển Ý mới đến Vân Thường Các, đã mang theo kỹ pháp Tứ diện thêu.”

“Do kỹ thuật này đặc biệt, nên loại kim dùng cũng phải chế tác riêng.”

“Dân phụ bèn mời thợ thủ công làm ra một mẻ kim chuyên dụng.”

“Sau đó, bàn bạc với Uyển Ý, dứt khoát đổi toàn bộ kim của Vân Thường Các sang mẫu riêng của mình.”

“Bởi vậy, cây kim được giấu trong y phục tuyệt đối không phải từ nơi này mà ra.”

Thu di trình bày mạch lạc, đầu đuôi rõ ràng.

“Nếu như nàng ta lấy kim từ nơi khác đem giấu vào thì sao?”

Triệu Như Nhan vội chen ngang.

“Không thể.”

“Công công xin xem ba quyển sổ này.”

“Một quyển ghi chép toàn bộ quy củ trong Các.”

“Một quyển ghi lại việc lĩnh kim thêu mỗi ngày của thợ thêu.”

“Một quyển nữa ghi rõ quá trình nghiệm thu sản phẩm cùng tình trạng giao nhận với khách.”

“Công công có điều chưa biết, Vân Thường Các chia thành hai bộ: Thêu Phường và Y Phường.”

“Thêu Phường chuyên sản xuất, Y Phường chuyên bán hàng.”

“Trước kia hai phường từng xảy ra tranh chấp, vì vậy dân phụ tham khảo ý kiến Uyển Ý, lập ra hệ thống sổ sách này.”

“Thứ nhất, thợ thêu chỉ được phép làm việc tại Thêu Phường, không được mang sản phẩm ra ngoài.”

“Thứ hai, số lượng kim thêu lãnh và hoàn trả mỗi ngày đều được ghi chép chi tiết.”

“Thứ ba, khi giao sản phẩm, cả Thêu Phường và Y Phường đều cử người kiểm tra chặt chẽ, xác nhận không còn sai sót, không giấu lẫn vật nguy hiểm như kim thêu, tránh gây tổn thương cho quý nhân.”

“Sau khi kiểm tra hoàn tất, khách mới được tận mắt kiểm hàng và ký tên xác nhận.”

Thu di nói từng câu từng chữ rõ ràng, không chút hoảng loạn.

Ta thầm toát một lớp mồ hôi lạnh.

Tuy rằng Vân Thường Các lý lẽ đầy đủ, chứng cứ rõ ràng, nhưng nếu bên trong cung lấy quyền áp người…

“Hay cho một màn kịch hay!”

“Chẳng trách Vân Thường Các có thể đứng vững bao năm không đổ.”

“Thu chưởng quỹ quả nhiên lợi hại, mà Lâm nương tử cũng thật là người tài.”

“Thôi thôi, chuyện hôm nay, Vân Thường Các không có can hệ gì.”

“Chúng ta sẽ tự mình về cung bẩm báo nương nương.”

Quả tim treo lơ lửng trong ngực ta, rốt cuộc cũng hạ xuống đất.

“Công công anh minh sáng suốt, dân phụ xin cúi đầu tạ ơn quý nhân.”

Ta chân thành cúi người hành đại lễ trước mặt Vương Lệ.

Thu di cũng đúng lúc dâng lên một bao lì xì đỏ thẫm.

Vương Dục lạnh lùng liếc nhìn Triệu Như Nhan, phất tay áo bỏ đi thẳng.

“Ca ca, chàng nghe muội nói đã!”

Triệu Như Nhan vội vã nhấc váy đuổi theo, dáng vẻ luống cuống bối rối.

Mẫu thân ta ngồi bệt xuống ghế, sắc mặt còn chưa hết hoảng.

“Ý nhi, lần này thật dọa chết nương rồi.”

“May mà vị Vương công công ấy không phải hạng người gian ác.”

“Nhưng Ý nhi, có phải con đã sớm đoán được Triệu Như Nhan muốn hãm hại mình không?”

“Vâng.”

“Nếu nàng ta không mưu đồ gì, thì đã chẳng phải vòng vo che giấu thân phận đến vậy.”

“Nương yên tâm, nàng ta quá nóng vội, muốn đẩy ta vào chỗ chết, cuối cùng cũng là tự chuốc lấy hậu quả.”

“Sợ rằng, lần này nàng ta khó mà được gả vào nhà họ Vương nữa.”

8

“Tiểu thư, tiểu thư, Triệu Như Nhan đã bị nhà họ Vương từ hôn rồi!”

Phục Linh lon ton chạy về báo tin khi ta đang thay thuốc cho Tạ Hồi.

Hơn nửa tháng trước, Hoàng đế ngự giá đến Mộc Dương săn bắn mùa thu, bốn đại doanh đều tuyển binh theo hầu.

Tạ Hồi được chọn.

Vài ngày trước khi hồi kinh, ngựa của Hoàng đế bất ngờ bị kinh động, lao thẳng vào rừng rậm.

Mọi người hoảng hốt đuổi theo tìm kiếm.

Cuối cùng, chính Tạ Hồi đã cứu giá từ tay thích khách, bản thân thì trọng thương nặng.

Thái y nói, nhát dao kia chỉ cần lệch thêm nửa tấc, e rằng đã khó cứu về.

Ta vừa đau lòng thay thuốc cho hắn, vừa trách hắn quá liều mạng.

Hắn cười hì hì, nói rằng phú quý luôn tìm trong hiểm nguy, bản thân từ nhỏ đã mạng lớn, khó mà chết được.

Nghe tin Phục Linh mang về, khoé môi hắn càng cong lên cao hơn.

Chẳng bao lâu sau, trong cung truyền xuống thánh chỉ:

Vì công lao cứu giá, Tạ Hồi được thăng từ Bát phẩm Giáo úy lên Chính Ngũ phẩm Võ Đức Tướng quân, đồng thời ban thưởng ngàn lượng vàng cùng nhiều vật phẩm quý giá, thiết thực.

Vết thương của Tạ Hồi còn chưa lành hẳn, hắn đã nhờ người môi giới nhà đất tìm mua một căn nhà.

Vào đầu đông, cả nhà chúng ta hân hoan chuyển vào căn viện ba gian mới tậu.

Biết ta yêu thích hoa mai, Tạ Hồi đích thân cho trồng cả một vườn mai rực rỡ trong sân sau.

Hắn còn mua thêm mấy gia nhân, đều là những người biết chút võ nghệ phòng thân.

9

Tưởng rằng, cuộc sống cứ thế an yên trôi qua cũng đã là phúc phận lớn.

Nhưng lòng người không bằng trời tính.

Ngay khi trận tuyết đầu mùa vừa rơi xuống, thiết kỵ nước Bắc Thác đã cuồn cuộn kéo về phía nam.

Bắc Thác quốc vốn là tộc du mục, người ngựa hùng tráng, cao lớn dữ dằn.

Đương kim Hoàng thượng, Phó Hành, từng nuôi chí lớn, gắng sức áp chế khiến Bắc Thác phải quy thuận.

Nhưng mấy năm gần đây, long thể ngày càng suy yếu, tinh thần cũng cạn kiệt như đèn dầu sắp tắt.

Thái tử lại vốn tư chất tầm thường, khiến Bắc Thác bắt đầu dòm ngó lăm le lần nữa.

Ta đang ngồi dưới ánh đèn, cẩn thận phác thảo bản thêu, thì Tạ Hồi mang theo một thân giá lạnh trở về, gương mặt trầm trọng.

Hắn vào phòng trong thay áo, hơ tay trên lò sưởi cho ấm, rồi mới chậm rãi bước tới trước mặt ta.

“Ý nhi, ta muốn cùng Tư tiểu tướng quân theo Vương gia Thụy ra chiến trường.”

Tư tiểu tướng quân, chính là con trai út của Trấn Bắc hầu Tư Hành, cũng là đứa con duy nhất còn sống sót trong năm người con của ông.

Còn Vương gia Thụy, chính là Tam hoàng tử.

Đương kim thánh thượng con nối dõi chẳng nhiều, chỉ có ba vị hoàng tử.

Một là Đại hoàng tử Tiêu Tải, được nhà họ Vương chọn lựa và nâng đỡ thành Thái tử.

Một là Nhị hoàng tử Tiêu Sùng, tàn tật từ nhỏ, hiện đã bị đày đi phong đất ở Nam Việt.

Còn lại chính là Vương gia Thụy, Tiêu Dực, người có thân mẫu xuất thân thấp kém, vốn không được chú ý.

Giữa lúc quốc nạn lâm nguy, người đứng ra gánh vác, lại chính là vị Vương gia xưa nay chẳng mấy ai xem trọng.

Nét bút trong tay ta đã sớm thấm lem, loang ra thành một mảng tối mờ.

Tạ Hồi nhìn ta, trong mắt tựa mây mù giăng kín, ẩn giấu những xúc cảm ta chẳng thể thấu hết.

Khi tin hai nước khai chiến truyền tới, ta đã sớm biết, ngày này rồi sẽ đến.

Phu quân của ta, là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

“Ta không ngăn chàng.”

“Nhưng chàng phải hứa, nhất định bình an trở về.”

Trong lòng ta tràn đầy chua xót.

Trước đại nghĩa gia quốc, tình cảm phu thê quả thật nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới.

Trong đầu ta chợt hiện lên bóng dáng của Diêu phu nhân.

Chiến trường đã cướp đi bốn đứa con trai của bà.

Bà phải gom góp bao nhiêu dũng khí, mới có thể đưa đứa con út cuối cùng bước lên con đường đầy máu tanh kia.

Tạ Hồi thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười đầy phóng khoáng.

“Vốn còn chuẩn bị cả một bụng lý lẽ, giờ xem ra chẳng cần dùng tới.”

“Rốt cuộc là ta nông cạn, đã coi thường thê tử nhà mình.”

Hắn dang rộng cánh tay, ôm chặt ta vào lồng ngực nóng ấm.

“Dưới tổ chim đổ, chẳng có trứng nào còn nguyên.”

“Chỉ khi có nước mới có nhà.”

“Phu quân cứ yên tâm ra đi, thiếp sẽ ở nhà, đợi chàng bình an trở về.”

“Được thê tử như nàng, đời này ta không còn gì tiếc nuối.”

“Ý nhi, hãy yên lòng, ta nhất định sẽ sống sót trở về.”

“Vả lại, ta đã nhờ Diêu phu nhân chiếu cố nàng.”

“Sau khi ta đi, nếu gặp khó khăn, nàng cứ việc tìm đến bà.”

“Vâng.”

Tạ Hồi cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi ta.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn — vừa dịu dàng, vừa nồng cháy.

Chương 6 tiếp :