Chương 4 - Cuộc Sống Mới Của An An
07
Cố Nhất Dã rõ ràng bị An An chọc giận.
Từ hôm đó, hắn bắt đầu nhắm vào An An.
Nhét chuột chết vào hộc bàn, cố tình gây vấp trong giờ thể dục, tung tin đồn nhảm…
Đủ trò trẻ con độc ác thi nhau xuất hiện.
Nhưng tôi nhận ra, An An hoàn toàn không để tâm.
Chuột chết bị con bé mặt không đổi sắc ném thẳng vào thùng rác, bị ngáng chân thì đứng dậy phủi bụi chạy tiếp, còn mấy tin đồn thì thậm chí chẳng buồn liếc mắt.
Ngược lại là Đường Đường, tức đến mức phát run.
Có mấy lần, tôi thấy Đường Đường trốn trong chăn khóc, không phải vì bản thân bị uất ức, mà là vì đau lòng cho chị gái.
“Mẹ ơi, tên Cố Nhất Dã đó xấu lắm! Con phải đi méc thầy cô mới được!” Đường Đường đỏ mắt tố cáo với tôi.
Tôi xoa đầu con bé: “Mấy tên thiếu gia như vậy, thầy cô cũng không dám quản quá chặt. Nhưng đừng lo, chị con biết cách xử lý.”
Quả nhiên, An An không để yên lâu.
Kỳ thi giữa kỳ, Cố Nhất Dã lớn tiếng tuyên bố sẽ thi cao hơn An An, bắt An An phải gọi hắn là “ba” trước mặt cả lớp.
Kết quả vừa công bố, An An được điểm tuyệt đối đứng đầu bảng, còn Cố Nhất Dã đứng chót.
An An cầm bảng điểm, bước đến bàn học của Cố Nhất Dã ngay trước mặt cả lớp.
“Gọi đi chứ.”
Mặt Cố Nhất Dã đỏ như gan heo.
“Cô… cô gian lận!”
An An cười khinh, tiện tay cầm bài thi của hắn lên, liếc một cái.
“Câu cuối dùng sai gia tốc trọng lực, công thức còn không nhớ nổi, đầu óc anh là bê tông cốt thép à?”
Cố Nhất Dã hoàn toàn bùng nổ.
Hắn bật dậy, giơ tay định đánh người.
Đúng lúc đó, Đường Đường lao lên, chắn trước mặt An An.
“Anh không được đánh chị tôi!”
Cái tát ấy không kịp giáng xuống.
Vì An An đã nhanh tay chụp lấy cổ tay của Cố Nhất Dã, rồi một cú quăng vai đẹp mắt.
“Bốp!”
Cố Nhất Dã nằm bẹp dưới đất, ngơ ngác như mất phương hướng.
Bình luận:
【Đỉnh thật! An An biết chơi cả judo à!】
【Với level này, bảo vệ em gái là chuyện nhỏ như con thỏ!】
【Cố Nhất Dã đúng là gà mờ, cười xỉu!】
08
Sau trận đó, Cố Nhất Dã hoàn toàn ngoan ngoãn lại.
Nhưng hình như hắn lại “khai mở” thuộc tính kỳ quặc gì đó.
Không còn gây chuyện nữa, mà bắt đầu ngày nào cũng bám theo An An.
“Chị An, bài này làm sao vậy?”
“Chị An, uống nước không?”
“Chị An, nhận em làm đàn em nha!”
Tôi nhìn mà muốn đơ người.
Cái cốt truyện này còn chưa xong nữa à?
Bình luận thì yên bình đến lạ:
【Xong rồi, nam chính bị hành đến thành M rồi, yêu chị An mất rồi.】
【Không được đâu! An An nên độc thân rực rỡ! Đàn ông tránh xa ra!】
Tối đó, tôi gọi hai đứa con gái vào phòng khách, mở một cuộc họp gia đình.
“Về vấn đề yêu sớm, mẹ cảm thấy cần phải nhấn mạnh lại lần nữa.”
Tôi còn chưa nói hết, An An đã cắt lời tôi.
“Mẹ yên tâm. Với chỉ số thông minh của Cố Nhất Dã, sẽ kéo tụt mức gen của con. Con không hứng thú với loại người như thế.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Đường Đường.
Đường Đường xoắn tay, lí nhí: “Thật ra… con thấy Cố Nhất Dã bây giờ cũng không khó ưa lắm… anh ấy còn giúp con khuân sách nữa…”
Tôi lập tức cảm thấy bất an.
Quả nhiên, quán tính cốt truyện mạnh đến đáng sợ.
Dù Cố Nhất Dã bị An An hành đến thảm thương, nhưng Đường Đường vẫn động lòng.
Tôi nghiêm túc dặn dò: “Đường Đường, cảm động không phải là rung động. Cậu ta giúp con mang sách, có thể chỉ vì muốn lấy lòng chị con, xem con là bàn đạp.”
An An nghe vậy, cau mày: “Cậu ta dám?”
Đường Đường sững người, trong mắt ánh lên một tia hụt hẫng.
“Thật… thật vậy sao?”
“Dù có hay không, hiện tại nhiệm vụ chính của tụi con là học. Đợi vào được đại học rồi, muốn gặp kiểu trai đẹp nào mà chẳng có?” Tôi thừa thắng xông lên.
Hai đứa đều gật đầu, nhưng tôi nhìn ra được, trong lòng Đường Đường vẫn đã gieo một hạt giống.
09
Để nhổ tận gốc cái mầm này, tôi quyết định giải quyết vấn đề từ đầu nguồn.
Tôi điều tra lý lịch của Cố Nhất Dã.
Quả nhiên, gia đình xuất thân hỗn loạn.
Ba là phú nhị đại mới nổi, suốt ngày bay khắp nơi, mẹ là tiểu thư danh môn, nhưng vợ chồng đã sớm ly tán tình cảm.
Tính cách của Cố Nhất Dã chính là kiểu làm trò để thu hút sự chú ý.
Hôm đó tan học, Cố Nhất Dã lại chặn trước cổng trường, lần này còn cầm theo một bó hoa hồng to tướng, hướng về phía An An.
“An An, làm bạn gái anh nha! Anh nói thật lòng đó!”
Xung quanh toàn là học sinh đang hò hét cổ vũ.
An An mặt không cảm xúc, vừa định từ chối.
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại bên lề đường.
Cửa kính xe hạ xuống, một người phụ nữ đeo kính râm, khí chất tao nhã thò đầu ra.
“Cố Nhất Dã, con đang làm cái gì đấy?”
Là mẹ của Cố Nhất Dã.