Chương 2 - Cuộc Sống Mới Của An An

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đường Đường miệng ngọt, biết nũng nịu, rất nhanh đã chiếm được cảm tình của hàng xóm xung quanh.

Còn An An thì luôn lủi thủi một mình, ánh mắt u ám, khiến mấy người hàng xóm lén gọi con bé là “đứa trẻ kỳ quái”.

Cho đến một cuối tuần sau đó.

Tôi đang hầm canh trong bếp, thì đột nhiên nghe tiếng “xoảng” vang lên từ phòng khách.

Ngay sau đó là tiếng Đường Đường khóc lóc thê thảm.

Tôi vội lao ra, chỉ thấy chiếc bình sứ Thanh Hoa mà tôi yêu thích nhất đã vỡ tan dưới đất, Đường Đường ngồi dưới đất khóc như hoa lê dưới mưa, ngón tay còn bị rạch một đường, rướm máu.

Còn An An thì đứng bên cạnh, tay cầm một mảnh sứ vỡ, mặt không chút biểu cảm.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi trầm giọng hỏi.

Bình luận lập tức bùng nổ:

【Đến rồi đến rồi! Cảnh kinh điển đây! Trong cốt truyện gốc là nữ chính tự tay làm vỡ bình rồi đổ tội cho nữ phụ, khiến nữ phụ bị nhốt ba ngày, từ đó hoàn toàn hắc hóa!】

【Mẹ nhất định phải sáng suốt! Đừng bị nước mắt của Đường Đường lừa!】

Tôi chợt thấy lòng trĩu xuống, nhìn sang Đường Đường.

Đường Đường sụt sùi, chỉ vào An An: “Là chị… chị đẩy con một cái, bình mới vỡ… con không trách chị đâu, mẹ đừng mắng chị ấy.”Một chiêu lấy lùi làm tiến, thật cao tay.

Tôi quay đầu nhìn An An: “Là con đẩy à?”

Tay An An siết chặt mảnh sứ, lòng bàn tay rướm máu, cô bé cười lạnh: “Con nói không phải, mẹ có tin không?”

Ánh mắt ấy đầy tuyệt vọng, như thể đã nhìn thấy trước kết cục của mình.

Tôi bước tới, nắm lấy tay An An, bẻ từng ngón tay ra, gỡ mảnh sứ vỡ xuống.

Sau đó lấy hộp thuốc ra, dán băng cá nhân cho An An trước, rồi mới dán cho Đường Đường.

Làm xong tất cả, tôi mới chậm rãi mở miệng:

“Trong nhà có gắn camera giám sát, ngay cạnh tivi đấy, là loại quay 360 độ không góc chết.”

Không khí lập tức đông cứng lại.

Tiếng khóc của Đường Đường ngưng bặt, sắc mặt trắng bệch.

An An ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lướt qua một tia sững sờ.

Thật ra nhà tôi hoàn toàn không gắn camera, cái đó chỉ là đồ trang trí.

Nhưng vậy là đủ rồi.

Tôi nhìn Đường Đường, nghiêm giọng:

“Cho con một cơ hội nữa, nói lại đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Đường Đường run rẩy, cúi đầu: “Là con… con muốn lấy hũ kẹo trên kệ, không cẩn thận làm đổ… con sợ mẹ mắng con…”

Tôi thở dài, xoa đầu An An, cảm nhận được cả người con bé cứng đờ.

“An An, sao vừa rồi con không giải thích?”

An An quay mặt đi, giọng u uất: “Dù gì cũng chẳng ai tin con.”

“Mẹ tin.”

Tôi nói dứt khoát.

“Trong nhà này, chỉ cần con nói không phải, mẹ sẽ tin. Nhưng nếu để mẹ phát hiện ai nói dối, thì hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là làm vỡ bình hoa đâu.”

Tối hôm đó, An An lần đầu tiên chủ động ngồi lên ghế sofa, tuy cách tôi rất xa, nhưng ánh mắt con bé vẫn luôn dõi theo tôi.

Bình luận đồng loạt reo hò:

【Đã quá! Mẹ thật oai phong! Hàng rào phòng bị trong lòng An An cuối cùng cũng có một kẽ nứt rồi!】

【Tính cách của Đường Đường cần phải chỉnh sửa lại, không thì sau này đúng là tai họa.】

04

Để chỉnh sửa tính nết của Đường Đường, đồng thời giúp An An cởi bỏ khúc mắc trong lòng,

Tôi lập ra một hệ thống “Tích điểm gia đình” vô cùng nghiêm ngặt.

Làm việc nhà, thi được điểm cao, thành thật giữ lời thì được cộng điểm. Nói dối, đổ lỗi thì bị trừ điểm gấp đôi.

Điểm tích lũy có thể đổi lấy điều ước.

Lúc đầu, Đường Đường không quen, luôn tìm cách nũng nịu để qua mặt.

Nhưng tôi cứng rắn không nhân nhượng, thậm chí kéo cả chồng vào thành lập “Liên minh phản nũng nịu”.

Ngược lại, An An giống như một “quái vật tích điểm”.

Ngày nào con bé cũng âm thầm quét nhà, rửa chén, thi thì lần nào cũng đứng nhất lớp.

Nửa năm sau, An An cầm bảng điểm 100 đến tìm tôi.

“Con muốn đổi một điều ước.”

“Con nói đi.”

Con bé do dự rất lâu, mới lí nhí nói: “Con muốn… muốn thay ổ khóa phòng thành loại có thể khóa từ bên trong.”

Tôi thấy cay cay nơi sống mũi.

Đứa trẻ này, vẫn là thiếu cảm giác an toàn.

“Được. Không những thay khóa, mẹ còn tặng con một bộ Lego lâu đài công chúa hoàn chỉnh, chịu không?”

Mắt An An sáng lên, khóe môi hơi nhếch nhẹ, nở ra nụ cười đầu tiên kể từ khi đến ngôi nhà này.

Nụ cười ấy chỉ thoáng qua chớp nhoáng, nhưng lại rực rỡ như tuyết tan đầu xuân.

Còn Đường Đường, sau khi bị tôi trừ điểm ba lần, tận mắt nhìn thấy búp bê yêu quý bị tôi khóa vào tủ kính, cuối cùng cũng biết nghe lời.

Con bé bắt đầu lóng nga lóng ngóng phụ An An lau bàn, dù càng giúp càng rối, nhưng ít ra không còn đổ thừa nữa.

Có lần, tôi nghe hai đứa thì thầm trên ban công.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)