Chương 8 - Cuộc Sống Đột Ngột Thay Đổi

Tôi thuê một người chăm sóc, bắt đầu nghiêm túc phối hợp điều trị với bác sĩ.

Tôi dùng một triệu nhận được sau ly hôn để mua cho bố mẹ và Tử Ngôn mỗi người một gói bảo hiểm hưu trí trọn đời.

Số tiền còn lại, ngoài chi phí y tế thiết yếu, tôi quyên góp cho một tổ chức từ thiện, hỗ trợ trẻ em nghèo vùng núi.

Tôi cũng ký vào đơn hiến giác mạc sau khi qua đời — hy vọng đôi mắt ấy có thể thay tôi tiếp tục nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này.

Tôi không biết cái chết sẽ đến lúc nào, nhưng hình như tôi đã không còn sợ hãi nữa.

Đối diện với cái chết trong cô độc… cũng là một trải nghiệm duy nhất và không thể thay thế trong đời người.

【Góc nhìn của Lục Tử Ngôn】

Tôi luôn mong bố mẹ ly hôn, cuối cùng điều đó cũng thành sự thật.

Nhưng tôi không ngờ mẹ lại không cần tôi nữa.

Tôi cứ nghĩ mẹ chắc chắn sẽ giành quyền nuôi tôi… Sao mẹ có thể bỏ rơi tôi?

Rõ ràng mẹ rất yêu tôi mà.

Tôi đã bỏ nhà đi.

Thật ra tôi chỉ ngồi thu mình trong hành lang cầu thang ngay trước cửa nhà, nhưng suốt gần hai tiếng đồng hồ, mẹ không hề ra tìm tôi.

Lúc đó, tôi bắt đầu tin rằng… mẹ thực sự không cần tôi nữa.

Tôi lang thang vô định, đi ra khỏi khu chung cư, chẳng biết đi đâu.

Chẳng bao lâu sau, bố tìm được tôi.

Trên xe, bố liên tục trách móc mẹ không biết làm mẹ, không chín chắn — y hệt những lời ông thường nói mỗi khi ở cạnh Hứa Tâm Diễm.

Tôi chợt nghĩ… có lẽ tôi thật sự đã khiến mẹ tổn thương.

Tôi rất hối hận vì hôm đó đã cãi nhau với mẹ rồi bỏ đi.

Từ lần đó, tôi không còn được gặp lại mẹ nữa.

Số điện thoại của mẹ cũng trở thành số không còn liên lạc được.

Cho đến sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, tôi nhận được một cuộc gọi từ công ty bảo hiểm.

“Chào anh Lục, hợp đồng bảo hiểm hưu trí của anh đã đến kỳ nhận tiền, xin anh mang theo chứng minh nhân dân đến…”

“Tôi chưa từng mua bảo hiểm.”

“Đây là hợp đồng do cô Chung Ngọc mua cho anh cách đây tám năm.”

“Chung Ngọc? Cô ấy đang ở đâu?”

“Theo chúng tôi được biết… cô ấy đã qua đời. Khi mua hợp đồng này, cô ấy đã lâm bệnh nặng.”

Tôi gác máy, rồi bật khóc nức nở giữa phố đông người.

Lúc ấy, tôi mới hiểu… mình thật sự không còn mẹ nữa rồi.

【Góc nhìn của mẹ】

Khi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với nỗi đau mất con, nhưng trái tim tôi vẫn đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt đến tê dại.

Thật ra, ngay chiều hôm đó — cái ngày con bé trở về — tôi đã linh cảm nó bị bệnh.

Chiều hôm ấy, nó nằm co ro trên sofa vì đau, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Buổi tối khi rửa bát, nó bất ngờ ôm chặt lấy tôi từ phía sau, khiến tim tôi như rơi xuống đáy.

Tôi biết chắc chắn có chuyện.

Nếu không phải là bệnh, thì cũng là một việc gì đó rất nghiêm trọng.

Tôi rất muốn hỏi rõ ràng, muốn biết rốt cuộc con đã gặp chuyện gì.

Nhưng đến khi mở miệng, lời nói lại biến thành tiếng trách mắng.

Tôi không biết cách nói chuyện với con bé, và cũng không đủ can đảm đối mặt với sự thật.

Đêm hôm ấy tôi không chợp mắt lấy một giây.

Rồi tôi chợt hiểu ra, có lẽ con không muốn để tôi biết.

Cuộc đời con bé, chưa từng được như ý.

Khi còn nhỏ, nó bị tôi ép phải học hành chăm chỉ.

Lớn lên lại bị tôi bắt phải theo ngành học mà tôi lựa chọn.

Lập gia đình thì cưới phải người như Lục Lâm — cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Nó thường nói tôi không tôn trọng nó.

Lần này, tôi nghĩ mình nên tôn trọng nó một lần.

Dù thế nào, tôi cũng biết, nó chắc chắn sẽ cần tiền.

Tôi đưa cho nó tất cả số tiền nó từng gửi về, cùng với những đồng tôi dành dụm được bao năm nay.

Nhưng con bé ngốc nghếch này, trước mặt thì nhận, mà khi đi lại lén nhét lại dưới gối của tôi.

Tôi lén ghi lại tên những loại thuốc nó đang uống khi nó ngủ, có vài chữ tôi không đọc được, chỉ biết cố gắng chép lại thật cẩn thận.

Sau khi nó rời đi, tôi cầm danh sách thuốc đến bệnh viện hỏi thử.

Câu trả lời của bác sĩ khiến đầu tôi như sét đánh ngang tai.

Tôi trở về nhà, như người mất hồn, nằm vật ra đó suốt năm ngày, không thể tiêu hóa nổi tin dữ giáng xuống đột ngột ấy.

Trước mặt con, tôi vẫn cố tỏ ra không biết gì.

Trong điện thoại, giọng con ngày càng yếu.

Tôi đã thử dò hỏi rất nhiều lần, nhưng lần nào con cũng chỉ lảng tránh.

Tôi đúng là một người mẹ thất bại.

Suốt đời này tôi chẳng bao giờ hiểu con gái mình thật sự muốn gì.

Thậm chí đến cuối cuộc đời con, tôi vẫn không biết…

liệu nó cần tôi ở bên, hay muốn lặng lẽ một mình đối diện với cái chết?

Vậy nên… có lẽ ông trời đã trừng phạt tôi — bắt tôi sống nốt quãng đời còn lại trong nỗi đau mất con.