Chương 6 - Cuộc Sống Đột Ngột Thay Đổi
QUAY LẠI TỪ ĐẦU :
Chỉ mang theo một chiếc vali, tài xế niềm nở giúp tôi xách hành lý.
Tôi đã gần hai năm không quay về.
Ngồi trên xe, nhìn mọi cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, ký ức thuở nhỏ ùa về trong đầu.
Mẹ tôi, một người phụ nữ kiêu hãnh, vì sinh tôi mà bị khó sinh, từ đó không thể có thêm con.
Còn ba tôi — chất phác, trung hậu, luôn mong có con trai để nối dõi.
Sự chào đời của tôi khiến giấc mơ ấy tan thành mây khói.
Sau này, khi làm ăn được chút đỉnh, dưới sự xúi giục của bà nội, ba tôi quyết định ly hôn với mẹ để cưới người khác — hy vọng có thể sinh thêm con trai.
Tôi nhớ khi đó mẹ ôm lấy tôi, mới sáu tuổi, đứng trên sân thượng mà hét vào mặt ba tôi:
“Muốn ly hôn cũng được, nhưng trước đó tôi sẽ ném con gái ông xuống dưới! Đỡ phải ly hôn rồi còn vướng cái của nợ này!”
Ba tôi bị dọa sợ đến không dám nhắc lại chuyện ly hôn.
Họ vốn đã không hợp, cãi vã thường xuyên. Sau lần đó, cãi vã lại càng trở thành chuyện thường ngày.
Nghĩ tới đây, tôi không kìm được mà bật cười.
Tôi từng nghĩ, cả đời này nhất định sẽ không trở thành người như mẹ tôi.
Vậy mà sau khi cưới Lục Lâm tôi lại đang bước đi trên đúng con đường mà bà đã từng đi.
Chỉ khác là… tôi còn ích kỷ hơn cả mẹ mình.
Lúc đó, tôi quá sợ bố mẹ ly hôn. Và sau này, tôi lại quá sợ con trai mình không có một gia đình trọn vẹn.
Khi về đến nhà, cổng lớn vẫn khóa chặt.
Chắc ba tôi lại đi câu cá, còn mẹ thì hẳn đang đi làm.
Từ sau lần “suýt” ly hôn bất thành, ba tôi dường như mất hết động lực sống. Ông bỏ luôn công việc kinh doanh vốn đang làm ăn khá tốt.
Mỗi ngày chỉ đi câu cá, đến giờ lại về ăn cơm như một cái máy.
Mẹ tôi làm nhân viên bán hàng trong một siêu thị nhỏ gần nhà, đi bộ tầm mười phút là tới nơi.
Mấy tiếng đồng hồ ngồi tàu khiến dạ dày tôi cuộn lên từng đợt, tôi không còn sức để đi bộ thêm nổi đoạn đường đó.
Tôi ngồi chờ trước cửa hơn một tiếng, cuối cùng mẹ cũng tan làm về.
Vừa thấy tôi, bà nhíu mày:
“Đến lúc nào thế? Không biết gọi mẹ ra lấy chìa khóa, đúng là cái đứa cứng đầu.”
Vừa nói, mẹ vừa mở cửa và đón lấy hành lý từ tay tôi.
Tôi lặng lẽ đi theo mẹ vào nhà.
Mọi thứ trong nhà vẫn y như cũ, giống như tôi chưa từng rời đi vậy.
Mẹ bưng ra một tô mì:
“Đói đến mức này rồi mà cũng không biết ăn tạm cái gì trước.”
Tôi định cãi lại, nhưng tiếng bụng réo vang đã bán đứng tôi mất rồi.
Mẹ không nói gì thêm, quay người vào bếp tiếp tục bận rộn.
Ăn xong, tôi về phòng nằm nghỉ. Cơn đau lưng khiến tôi cảm giác như xương mình đang vỡ vụn.
Tôi uống thuốc giảm đau, phải một lúc lâu sau mới thấy dễ chịu hơn.
Quá mệt, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, trong phòng đã bật sẵn điều hòa, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Ba mẹ tôi đang ngồi trên sofa phòng khách.
Hai người khi còn trẻ suốt ngày cãi nhau, nhưng về già thì lại bình lặng đi nhiều — phần lớn là vì ba tôi không còn nói năng gì nữa, cũng chẳng có cớ để cãi nhau.
Thấy tôi đi ra, mẹ đứng dậy vào bếp lấy cơm.
“Ba mẹ sao không ăn trước? Giờ này cũng muộn rồi.” Tôi hỏi, định đi theo mẹ vào bếp.
Mẹ quay lại trừng mắt:
“Tránh ra! Ở ngoài kia hầu hạ hai cha con nhà người ta còn chưa đủ à?”
Mẹ tôi chưa từng để tôi đụng đến việc nhà.
Bà luôn nói: “Con mà biết làm mấy chuyện này thì cả đời sẽ không dứt ra nổi.”
Bà hy vọng tôi học hành đàng hoàng, cố gắng kiếm một công việc tốt, trở thành một người phụ nữ có sự nghiệp.
Nhưng từ nhỏ dù cố gắng đến mấy, thành tích học tập của tôi vẫn chỉ ở mức trung bình.
Tôi từng sợ nhất là thi cử. Mẹ yêu cầu tôi lần nào cũng phải đứng trong top 3 của lớp — mà tôi thì ngay cả top 10 cũng đã cực kỳ vất vả.
Thế nên lần nào thi xong, tôi cũng phải ăn no đòn.
Đến kỳ thi đại học, tôi thi vượt kỳ vọng, đậu được một trường tầm trung.
Hôm có điểm là ngày tôi thấy mẹ vui nhất trong đời.
Ở một nơi nhỏ bé như quê tôi, vào được trường như vậy cũng đã gọi là “có tương lai”.
Mẹ mừng đến mức nghĩ là ông bà tổ tiên phù hộ, dồn hết kỳ vọng của bà lên người tôi.
Nhưng bà đâu ngờ, tôi vừa tốt nghiệp đã lập gia đình, sinh con, suốt ngày loay hoay trong cái vòng xoay cơm nước — và bước lên đúng con đường mà bà đã từng bước.
Trừ chuyện học hành không giỏi, tôi luôn là đứa con biết nghe lời.
Mặc những bộ đồ mẹ chọn, học ngôi trường mẹ chỉ định, học ngành mẹ quyết định.
Chỉ có việc kết hôn là lần duy nhất tôi phản kháng lại bà đến cùng.
Mẹ không đồng ý, nhưng cũng chẳng nói rõ được lý do, chỉ lặp đi lặp lại rằng “không được phép”.
Mẹ chưa từng đi học, không biết nói lý lẽ, nhưng luôn dùng sự cứng rắn để sắp đặt mọi thứ cho tôi.
Bà nhất định không đưa cho tôi sổ hộ khẩu. Tôi tuyệt thực để phản đối.
Sáng ngày thứ ba, mẹ mắt đỏ hoe, ném cuốn sổ vào người tôi mà không nói một lời.
Rồi bà như không có chuyện gì, vẫn chuẩn bị bữa sáng như mọi khi, rất nhanh đã bưng ra một tô mì trứng chiên với hai quả trứng.