Chương 13 - Cuộc Sống Đằng Sau Chiếc Áo Thun
Chu Mãng gãi đầu, vẫn không kìm nổi tò mò: “Anh, nói thật đi, có phải anh sớm đã biết cô ấy là con gái không?”
Tần Liệt không đáp, chỉ ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Vị cay nồng trượt qua cổ họng, suy nghĩ của anh lại quay về mấy hôm trước, khi anh đứng một mình ở con hẻm cũ nát ấy.
Mấy bà cô ở đầu ngõ đang buôn chuyện.
“Bà nói con bé Chiêu Đệ nhà lão Tô à? Haiz, tội nghiệp thật.”
“Từ nhỏ chưa từng có ngày nào sống yên. Mẹ ruột bỏ đi, mẹ kế coi như súc vật mà sai khiến, lão Tô Phú Quý thì là thằng khốn, uống rượu là trút giận lên nó.”
“Sau này nợ nần chồng chất, còn định bán nó cho lão què độc thân ở làng bên để lấy tiền sính lễ nữa chứ!”
“Nghe nói nhốt nó trên gác xép, vậy mà con bé vẫn leo được ra từ cái cửa sổ nhỏ, trốn mất! Rồi chẳng bao giờ quay lại.”
“Trốn là tốt, trốn là tốt. Ở đó thêm nữa, đời nó coi như hỏng. Nghe nói nó học giỏi lắm, còn đỗ vào trường đại học trọng điểm ở miền Nam nữa.”
Tần Liệt ngẩng đầu, nhìn về phía khung cửa sổ rỉ sét.
Như thể thấy được cô gái gầy yếu ấy, từng bao lần bám vào khung cửa, ngước nhìn bầu trời bên ngoài, liều mạng muốn thoát khỏi vũng lầy này.
Sau đó, anh vòng vèo nhiều nơi, cuối cùng tìm được “nhà” mà cô từng thuê trong một khu nhà tập thể sắp bị dỡ bỏ.
Nói là nhà, chẳng bằng gọi là ổ chó.
Chuột vào đây cũng phải rơi nước mắt mà mở định vị tìm đường.
Một chỗ chỉ to bằng bàn tay, tối tăm ẩm thấp, không cửa sổ, chỉ có một chiếc giường sắt lung lay và một chiếc bàn học cũ nát.
Trên tường loang lổ những vết mốc, trong không khí vương mùi ẩm mốc không thể xua đi.
Chỉ có tấm ga giường màu hồng hoa nhí trên chiếc giường nhỏ, lạc lõng giữa tất cả mọi thứ xung quanh, vẫn cố chấp giữ lại một chút mềm mại thuộc về con gái.
Trên chiếc bàn học cũ kỹ, đặt một quyển sổ dày, bìa đã quăn mép.
Anh mở ra, bên trong là những hàng chữ chi chít, nét bút vừa thanh tú vừa dứt khoát.
【Tôi không gọi là Tô Chiêu Đệ, tôi tên là Tô Thiển.】
【Hôm nay mẹ lại bị đánh. Mẹ nói sống thật khổ. Nhưng tôi không muốn chết, tôi muốn sống, tôi muốn đưa mẹ cùng trốn đi.】
【Cô giáo nói, chỉ cần đỗ đại học là có thể bay khỏi nơi này. Tôi sẽ thi đại học, nhất định phải đỗ.】
【Mẹ nói, mẹ sẽ biến thành ngôi sao trên trời để ở bên tôi. Sau này, lúc đau, chỉ cần ngẩng đầu nhìn sao là sẽ không đau nữa. Tô Thiển, không được khóc, mẹ trên trời nhìn thấy sẽ buồn.】
【Mẹ ơi, con đau lắm… mẹ có thể xuống ôm con một cái không? Chỉ một cái thôi.】
【Bố đã cướp sợi dây chuyền bạc mẹ để lại cho con. Con nhất định sẽ lấy lại.】
Anh nhìn trang giấy ngả vàng, như thấy được cô bé đơn độc ấy, trong vô số đêm tối, vừa rơi nước mắt vừa kiên cường giữ thẳng lưng, vùng vẫy trong bùn lầy để tiến về phía trước.
Cũng như thấy được chính mình khi còn nhỏ.
Hồi đó, anh cũng từng liều mạng muốn bay ra khỏi bầu trời vuông vức ấy.
Tiếc là, anh không may mắn như cô.
Cả đời anh, đã định phải lăn lộn trong bùn nhơ.
Anh không phải bỏ qua cho cô.
Mà là, trong đêm mưa tầm tã ấy, anh đã cứu rỗi chính mình của nhiều năm trước — kẻ bất lực, yếu ớt, nhưng đầy khát khao ánh sáng.
Đi đi, Tô Thiển.
Muốn bay bao xa thì bay.
22
Trên chuyến tàu hỏa lao vun vút, toa tàu ồn ào tiếng người, tràn ngập mùi mì gói và mồ hôi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ trôi ngược về phía sau, trong lòng trống rỗng.
Bàn tay vô thức thò vào túi, đầu ngón tay chạm phải một vật cứng, có xích.
Tôi sững lại, rút ra xem.
Là một sợi dây chuyền bạc kiểu dáng đơn giản nhưng tinh xảo, mặt dây là một ngôi sao nhỏ xinh.
Chính là sợi mẹ để lại cho tôi…
Trên dây chuyền còn quấn một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi nhìn núi non, đồng ruộng vụt qua ngoài cửa sổ, sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được tuôn xuống.
Tần Liệt, tạm biệt.
Và… cảm ơn anh.
23
Bốn năm sau, ở Giang Thành.
Học kỳ cuối năm tư, mọi người như phát điên, chen chúc để giành một suất thực tập.
Giờ thị trường việc làm, thạc sĩ đầy đường, cử nhân chẳng đáng giá.
May mà một đàn anh cùng khoa đưa cành ôliu, giới thiệu tôi vào công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu trong nước mà anh đang làm.
“‘Tập đoàn Trúc Mộng’, thực tập sinh, tháng năm nghìn, thỉnh thoảng tăng ca, bao một bữa trưa. Làm không?”
“Làm! Làm! Nhất định làm!” Đừng nói năm nghìn, hai nghìn tôi cũng làm!
Được vào công ty lớn để tích lũy kinh nghiệm đã là phúc lớn rồi.
Một tháng năm nghìn, không hoa hồng, tôi làm còn hăng hơn hồi ở “Dạ Sắc Lam San”.
Không còn cách nào khác, đều là những con trâu con ngựa bị cuộc sống mài mòn góc cạnh.
Tôi vốn định chăm chỉ, thể hiện tốt để tranh suất vào biên chế.
Không ngờ, trưởng phòng của bộ phận lại là một gã trung niên hói đầu, nhờn nhụa, thường cố tình hoặc vô tình sàm sỡ, buông lời quấy rối tôi.
Để giúp tôi thoát, đàn anh đã đứng ra nhận tôi là bạn gái anh.
Gã trưởng phòng nhờn nhụa ấy mới thu lại phần nào.
Không bao lâu sau, trong công ty bỗng rộ tin, ông chủ đứng sau tập đoàn sắp đến thị sát.
Nghe nói ông chủ này cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lai lịch thần bí, thủ đoạn thông thiên, có thể xoay chuyển mưa gió trên thị trường vốn quốc tế, đến cả Phố Wall cũng phải kiêng dè.
Mọi người đều rất tò mò, không biết vị đại nhân vật truyền kỳ, rồng thấy đầu không thấy đuôi này, rốt cuộc là ai.
Hôm đó, tôi đang ngồi ở chỗ làm, tập trung tinh thần… lén lút chơi, dùng phần mềm CAD vẽ mấy nhân vật Q-version.
Văn phòng bỗng xôn xao.
“Mau nhìn! Đại boss tới rồi!”
“Trời ơi, đẹp trai quá đi! Khí chất này, nhan sắc này, trực tiếp debut cũng được luôn!”
Chỉ thấy một nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty, vây quanh một người đàn ông mặc vest thủ công cao cấp, oai vệ bước vào.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, và khi thấy rõ gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn, não tôi lập tức trống rỗng, con chuột trong tay “rơi” một tiếng xuống đất.
Bốn năm không gặp.
Người đàn ông trước mắt đã bỏ đi dáng vẻ thô lỗ và dữ tợn năm xưa, bộ vest cắt may hoàn hảo càng tôn lên dáng người cao ráo, thẳng tắp, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, lạnh lùng, đầy kiềm chế, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc tôi còn đang ngây như tượng, giám đốc nhân sự đã dẫn anh ta tới trước bàn làm việc của tôi, nịnh nọt giới thiệu:
“Giám đốc Tần, đây là thực tập sinh mới của chúng tôi, Tô Thiển.”
“Là đàn em của Tiểu Trương bên phòng thiết kế, cũng là bạn gái của cậu ấy.”
Ánh mắt anh ta nhàn nhạt lướt qua tôi, rồi chậm rãi thốt ra mấy chữ:
“Ừm, trông cũng lanh lợi. Chuyển sang phòng Tổng giám đốc, để tôi dùng vài hôm.”
Tôi theo bản năng sờ mái tóc dài đã chạm eo của mình.
Xong đời.
Tiêu thật rồi.
Thấy anh ta sắp quay đi, tôi lập tức bật dậy khỏi ghế, toan chạy về hướng cầu thang thoát hiểm.
Nhưng vừa chạy được hai bước, cổ áo đã bị ai đó tóm lại.
Một bàn tay lớn khẽ nâng một lọn tóc của tôi, đưa lên mũi khẽ ngửi.