Chương 1 - Cuộc Sống Của Bảo Mẫu Trong Nhà Bẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi là bảo mẫu chăm mẹ và bé được khách hàng khen ngợi hết lời.

Khi em dâu tôi vừa mới mang thai, em trai lập tức yêu cầu tôi ngừng nhận việc, ở nhà toàn thời gian để chăm sóc cho vợ cậu ấy.

Vì nghĩ đến hương hỏa của nhà họ Lý, và cũng vì tôi là một “chị gái gánh team” chính hiệu, nên tôi đồng ý không chút do dự.

Nhưng không ngờ ngay lần đầu gặp mặt, em dâu đã nói mình bị “ám ảnh sạch sẽ nặng”.

Việc đầu tiên là bắt tôi phải ngồi xổm ngoài hành lang dùng thuốc tẩy rửa chân, sau đó thay toàn bộ sang đồ bảo hộ.

Rồi đưa ra ba điều kiện: ngoài việc nấu ăn và dọn dẹp, tôi chỉ được phép hoạt động trong phòng chứa đồ.

Tóc phải trùm kín, xuất hiện trước mặt cô ta thì bắt buộc phải đeo khẩu trang để tránh nước bọt bắn ra.

Nhà vệ sinh trong nhà không cho tôi dùng, chỉ được phép ra công cộng trong khu.

Tôi sống như một “lính phòng hóa” suốt nửa năm trời, cuối cùng không chịu nổi nữa, chủ động đề nghị bỏ tiền thuê người khác thay.

Em trai tôi lập tức phản đối:

“Bảo mẫu nào có thể tận tâm bằng chị ruột? Hơn nữa, ‘chị cả như mẹ’, chăm em dâu là điều hiển nhiên!”

Cho đến một đêm tuyết rơi dày đặc, tôi đau bụng, lén lút đi vệ sinh thì bị em dâu dậy giữa đêm bắt gặp.

Cô ta vừa hét to đòi đập nhà vệ sinh để xây lại, vừa lôi tôi xềnh xệch ra ngoài cửa.

Ngoài trời lạnh buốt, tôi chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, chân xỏ túi nylon, vừa run vừa van xin cô ta mở cửa, nói rằng chi phí sửa nhà tôi sẽ chịu hết.

Nhưng thứ tôi nghe thấy, lại là giọng nói lạnh băng của em trai vang lên từ trong nhà:

“Chị làm bẩn nhà vệ sinh rồi, còn bắt Miên Miên phải lo sửa lại. Chị ra công cộng dọn cho sạch sẽ rồi hãy quay lại!”

Tôi đi giữa con đường đầy tuyết trơn trượt đến nhà vệ sinh công cộng, ngã ngửa xuống đất… và chết cóng.

Khi mở mắt ra, tôi đã quay trở lại đúng thời điểm lần đầu đến nhà em trai.

Không do dự gì, tôi lập tức rút điện thoại ra gọi cho từng bác, cô, dì, chị em họ trong nhà.

Ám ảnh sạch sẽ hả? Để xem tôi “khử trùng” cô thế nào nhé!

Nhận được điện thoại của tôi, người thân nô nức kéo đến, ai cũng nói chuyện em dâu mang thai là đại hỉ sự, nhất định phải đến chúc mừng.

Tôi đến trung tâm thương mại sắm sửa đủ thứ, tự nhủ mình: lần này tuyệt đối không để bản thân bị bắt nạt nữa.

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như kiếp trước.

Tôi đứng gõ cửa nửa ngày trời, em trai Lý Gia Bảo mới chịu mở hé cửa, đưa ra một cái chậu nhựa và một chai nước tẩy.

“Lý Chiêu Đệ, Miên Miên bị ám ảnh sạch sẽ nặng, chị đi công cộng xách nước về rửa chân trước đi. Lát nữa tôi đưa đồ bảo hộ dùng một lần cho.”

Hắn ta gọi cả họ tên tôi ra, chưa từng một lần gọi là “chị”.

Kiếp trước tôi mù mờ không nhận ra điều này.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười nói:

“Gia Bảo à, công ty giúp việc đều có kiểm tra sức khỏe định kỳ mỗi tháng, em cứ yên tâm!”

Thấy lại khuôn mặt vô ơn của hắn, tim tôi đau nhói.

Là chị cả, tôi gánh mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà từ lúc bố mẹ còn sống.

Gia Bảo đi học, lấy vợ, mua nhà đều do tôi nai lưng làm thuê nuôi dưỡng.

Hắn cau mày, gắt lên:

“Bảo rửa thì rửa đi, nói nhiều làm gì!”

“Miên Miên kỹ tính lắm, chị không có học vấn, cứ làm theo là được!”

Tôi đè nén lửa giận, ngoan ngoãn gật đầu:

“Được được, tôi từng chăm cho rất nhiều khách kỹ tính, tôi biết cách.”

Vừa dứt lời, thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra — mấy bác gái nhà tôi rầm rộ kéo đến, tay xách đầy những hộp quà dinh dưỡng cho bà bầu cao cấp.

Tôi vui mừng đón họ:

“Bác cả, bác hai! Dì… A, chị họ cũng đến rồi à? Vất vả mọi người quá!”

Mọi người nhao nhao lên tiếng:

“Chứ còn gì nữa! Vợ của Gia Bảo mang thai là chuyện trọng đại, chúng ta phải đến thăm chứ!”

“Lúc bố mẹ em còn sống ngày nào cũng nhắc mãi, giờ Gia Bảo có con rồi, nhà họ Lý cuối cùng cũng có người nối dõi!”

Bác cả tôi — cũng là một người từng dốc sức vì em trai — vừa nói vừa lau nước mắt.

Chị họ tôi đỡ bác, quay sang gọi lớn về phía cửa:

“Gia Bảo, sao thế? Không hoan nghênh chúng ta à? Đứng chắn cửa không mở là sao hả?”

Sắc mặt Lý Gia Bảo lúc xanh lúc đỏ, tôi đứng một bên lạnh lùng cười thầm.

Hắn ta cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, luống cuống giải thích:

“Chị họ hay đùa thôi, làm sao em dám không hoan nghênh? Chỉ là…”

Hắn liếc vào trong nhà, nhỏ giọng nói:

“Miên Miên bị sạch sẽ thái quá…”

Tôi lập tức tiếp lời:

“Gia Bảo yên tâm! Em đã chuẩn bị từ trước!”

Nói rồi, tôi lấy từ chiếc vali to ra một chồng bao bọc giày dùng một lần.

Mọi người như vỡ lẽ, cười nói:

“Thông cảm, thông cảm! Giờ giới trẻ đều kỹ tính thế cả.”

Ngay cả bác cả chân đi không vững, cũng được chị họ đỡ cho đi giày bao cẩn thận.

Thế nhưng Lý Gia Bảo vẫn đứng chắn trước cửa không nhúc nhích.

Lần này đến cả bác hai – người hay vô tư – cũng thấy có gì đó sai sai:

“Gia Bảo, ý con là… không muốn tụi bác vào nhà à?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)