Chương 1 - Cuộc Sống Bên Ngoài Sự Phản Bội

Khi quẹt thẻ thanh toán, tôi vô tình cầm nhầm thẻ lương của chồng, mới phát hiện trong đó chưa đến hai mươi tệ.

Đến khi in sao kê giao dịch, tôi mới biết, thì ra suốt ba mươi năm qua anh ta luôn dùng tiền lương để nuôi hai mẹ con hàng xóm.

Trong lúc anh ta phong hoa tuyết nguyệt với người ta, tôi lại đang hầu hạ cha mẹ chồng liệt giường, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của anh ta và con trai.

Tôi giận điên lên.

Tôi không hầu hạ nữa!

Thoát khỏi gã chồng như đứa trẻ to xác và thằng con trai bám víu cha mẹ, tôi mới nhận ra, thì ra cuộc sống của mình có thể phong phú và rực rỡ đến thế.

Dù đã ngoài năm mươi, tôi cũng phải theo đuổi một cuộc đời thuộc về chính mình.

1

Tôi nằm mơ cũng không ngờ, thẻ lương của chồng tôi, Thẩm Gia Nam, lại không quẹt nổi nổi hai mươi tệ.

Nhìn ánh mắt đầy châm chọc của cô thu ngân, mặt tôi nóng bừng, xấu hổ không để đâu cho hết.

Tôi vội lấy thẻ khác thay thế.

Khoảnh khắc bước ra khỏi trung tâm thương mại, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Thẻ lương của Thẩm Gia Nam là thứ mà anh ấy đã đưa cho tôi vào đúng ngày con trai chúng tôi chào đời.

Anh ấy từng nói sau này tiền lương của anh sẽ để tôi toàn quyền sử dụng, hy vọng khi con trai lớn lên có thể lấy ra một khoản tiền kha khá.

Chỉ vì một câu nói ấy, suốt ba mươi năm sống chung, tôi chưa từng động đến chiếc thẻ này.

Nếu hôm nay không cầm nhầm, tôi cũng không thể ngờ được, số dư trong tài khoản ấy lại chưa tới hai mươi tệ.

Thẩm Gia Nam là chuyên gia nghiên cứu sản phẩm của một công ty niêm yết, lương mỗi tháng không hề nhỏ, cuối năm còn có thưởng dự án.

Vậy mà trong thẻ không có tiền — thế rốt cuộc ba mươi năm qua tiền ấy đã đi đâu?

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức bước vào ngân hàng bên cạnh.

May mà sau từng ấy năm, Thẩm Gia Nam vẫn chưa đổi mật khẩu.

Vẫn là 730817.

Tôi nhanh chóng tra được lịch sử giao dịch của thẻ.

Khi tờ sao kê được in ra, cả người tôi như sụp đổ.

Vào ngày phát lương mỗi tháng, khoản tiền ấy đều tự động chuyển vào cùng một tài khoản — cả tiền lương hôm qua cũng không ngoại lệ, vẫn tiếp tục chuyển vào tài khoản đó.

Còn tiền thưởng dự án cuối năm thì toàn là những giao dịch tại cửa hàng đồ xa xỉ, tiệm vàng bạc đá quý.

Và toàn bộ đều là chi tiêu diễn ra vào ngày 17 tháng 8.

Tôi ngồi bệt xuống ghế trong ngân hàng, hoàn toàn suy sụp.

Tài khoản đó — tôi biết rõ hơn bất kỳ ai — là tài khoản của cô em gái hàng xóm của Thẩm Gia Nam, tên Triệu Tiểu Mai.

Ba mươi năm trước, lúc cô ta gặp tai biến khi sinh con, cần tiền gấp, chính tôi là người đã chuyển cho cô ta một khoản tiền lớn để giúp vượt qua thời điểm khó khăn ấy.

Tôi cứ tưởng sau khi dọn nhà, Thẩm Gia Nam đã cắt đứt liên lạc với cô ta.

Thì ra…

Suốt ba mươi năm qua họ chưa từng ngừng liên lạc.

Thậm chí còn có thể thường xuyên gặp mặt sau lưng tôi.

Có lẽ… bọn họ còn từng lên giường với nhau.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, tim tôi đã như bị dao đâm mạnh, từng cơn đau thấu tận xương tủy khiến tôi trượt khỏi ghế, ngã ngồi xuống nền.

Khi họ đang phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài…

Tôi thì đang làm gì?

Ba mươi năm làm vợ, tôi vừa đi làm kiếm tiền, vừa chăm sóc cha mẹ chồng liệt giường, còn phải lo cho chồng, cho con.

Tôi dùng chính đồng lương của mình để gồng gánh cho cuộc hôn nhân này suốt ba mươi năm.

Nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Từng giọt rơi trên những tờ sao kê ngân hàng kia.

Trần Hương Âm, mày đúng là quá ngu ngốc rồi.

Đến khi trời tối hẳn, tôi mới về đến nhà.

Mở cửa ra, đập vào mắt tôi là cảnh căn phòng bị lục tung, bừa bộn không tả.

Người chồng sáu mươi tuổi của tôi, người dù ở nhà vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề áo sơ mi, cà vạt, lúc này đang quỳ gối dưới sàn, cặm cụi nhìn vào gầm giường.

Thấy tôi trở về, anh ta vội vàng hỏi:

“Miếng ngọc của anh rõ ràng đặt trên tủ đầu giường, sao giờ không thấy đâu nữa? Có phải em vứt nó đi rồi không?”

Tôi nhìn Thẩm Gia Nam, cảm giác mơ hồ.

Tôi thật sự không muốn tin, người đàn ông mà tôi yêu suốt hơn ba mươi năm, đã sớm phản bội tôi, phản bội cả gia đình này.

“Trần Hương Âm, anh đang hỏi em đó, có thấy miếng ngọc của anh không?”

Tiếng gằn gay gắt vang lên bên tai kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi biết rõ miếng ngọc đó.

Đó là món đồ anh ta đã đeo suốt hơn ba mươi năm, dù có phải sang nước ngoài tham dự yến tiệc công ty, dù chẳng ăn nhập gì với trang phục, anh ta vẫn không bao giờ tháo ra.

Trước đây tôi luôn nghĩ, có lẽ là quà tặng của cha mẹ chồng, nên anh ta mới quý như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có khi… đó là quà của Triệu Tiểu Mai tặng.

“Tôi không thấy.”

Tâm trí hỗn loạn, tôi qua loa đáp, rồi nằm vật xuống giường.

Ngay sau đó, tôi bị Thẩm Gia Nam kéo dậy một cách thô bạo.

“Giúp anh tìm đi!”

Tôi bật cười.

“Anh không từng nói, ngọc còn anh còn, ngọc mất thì anh cũng chết sao? Giờ tìm không thấy nữa, vậy anh định rời khỏi thế giới này bằng cách nào?”

Thẩm Gia Nam trợn mắt, ngây người.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)