
Vào ngày kỷ niệm cưới, Lục Triết Viễn đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn.
Tờ giấy in lạnh lẽo ấy, còn lạnh hơn cả ánh mắt anh ta nhìn tôi.
Anh ta nói: “Thẩm Vi, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi nhìn anh, người đàn ông mà tôi đã yêu suốt tám năm, cùng anh đi từ hai bàn tay trắng đến khối tài sản hàng trăm triệu, giọng tôi hơi run: Tại sao?”
Anh cười khẩy, tàn thuốc lá rơi lả tả giữa hai ngón tay, như thể đang chế giễu sự ngây thơ của tôi.
“Tại sao à? Cô nhìn lại mình đi, mỗi ngày ngoài nấu cơm, cắm hoa, đợi tôi về nhà, còn biết làm gì nữa? Cô không theo kịp bước chân tôi nữa rồi, Thẩm Vi.”
Anh ta ngừng lại một chút, giọng điệu giống như đang bố thí : “Yên tâm đi, dù gì cũng là vợ chồng một thời, tôi sẽ không để cô thiệt. Căn nhà trăm mét vuông ở phía nam thành phố để cô, thêm năm triệu tiền mặt. Chừng đó đủ cho cô sống nửa đời sau không lo cơm áo.”
Sau lưng anh ta, qua khung cửa sổ sát đất là khung cảnh rực rỡ nhất của thành phố này.
Toà nhà trụ sở mang tên “Triết Viễn Khoa Kỹ” sáng rực trong màn đêm, là niềm tự hào lớn nhất của anh ta.
Tôi từng nghĩ, đó cũng là niềm tự hào của chúng tôi.
Cho đến khi cô trợ lý trẻ trung xinh đẹp tên Bạch Duyệt đứng phía sau anh ta vô tình làm đổ đống tài liệu, vẻ mặt hoảng hốt, yếu ớt như chim non rơi tổ.
Bình luận