Chương 6 - Cuộc Ly Hôn Có Điều Kiện
Nói xong, bà ta lập tức đứng dậy.
“Mẹ!” Lục Hướng Đông đột ngột đứng bật dậy, chặn bà lại, “Mẹ đừng đi! Con đã nói rồi, chuyện của cô ấy, mẹ đừng xen vào!”
“Sao mẹ có thể không xen vào?!” Chu Ngọc Phân tức đến toàn thân run rẩy, “Tiểu Đông con còn vương vấn con đàn bà đó đúng không? Mẹ nói cho con biết, không đời nào! Nhà họ Lục chúng ta tuyệt đối không bao giờ chấp nhận loại đàn bà lẳng lơ ấy bước chân vào cửa một lần nữa! Mẹ chỉ nhận Tiểu Nguyệt làm con dâu!”
Hai mẹ con cãi nhau ầm ĩ trong phòng khách.
Mà tất cả những chuyện đó, ngày hôm sau đã được chị Ngô – một người quen thường tới tiệm tôi – kể lại như chuyện cười.
“Niên Hòa à, em không thấy đâu, mẹ chồng cũ của em tức đến mức mặt mày tái mét luôn ấy!” Chị Ngô vừa giúp tôi gấp quần áo, vừa kể lại sống động, “Còn cái cô Bạch Nguyệt đó, giả vờ đứng ra can ngăn, tôi thấy trong lòng chắc là cười nở hoa rồi!”
Tôi mỉm cười, không bình luận gì thêm.
Tôi đã sớm đoán được Chu Ngọc Phân sẽ tìm đến tôi.
Chỉ là tôi không ngờ, trước cả khi bà ta tới, đã có một “vị khách” khác đến trước.
Chiều hôm đó, tiệm tôi đang rất đông khách, hai tên thanh niên bặm trợn bước vào với dáng đi lấc cấc.
Chúng không xem quần áo, cũng không hỏi giá, chỉ đảo mắt khắp cửa tiệm, vừa đi vừa huýt sáo đầy trêu chọc.
Nhân viên tôi thuê – Tiểu Hồng – bước tới chào hỏi, liền bị một tên tóc vàng đẩy mạnh ra.
“Biến đi! Đừng cản ông đây xem hàng!”
Khách trong tiệm đều bị dọa sợ, vội vàng lùi lại.
Tôi nhíu mày, từ quầy bước ra.
“Hai anh muốn mua gì?”
Tên tóc vàng đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, cười đểu: “Ồ, bà chủ ra mặt rồi à? Chúng tôi không mua đồ, chúng tôi đến… thu tiền bảo kê!”
Tim tôi chợt lạnh đi một nhịp.
Điều nên đến, rốt cuộc cũng đến.
7
“Tiền bảo kê?” Tôi nhướng mày, vẻ mặt không chút dao động. “Khu này, các cửa tiệm đều đóng phí quản lý cho ban quản lý chợ. Khi nào lại mọc thêm cái gọi là ‘tiền bảo kê’?”
“Đừng nói nhảm!” Tên thanh niên gầy đen mặt mày hung hãn, “Báo ca nói rồi, muốn buôn bán trên địa bàn này, phải theo luật của anh ấy! Mỗi tháng năm trăm tệ, đóng thì bình yên vô sự. Không đóng thì hừ hừ…”
Hắn không nói tiếp, nhưng ý đe dọa thì đã quá rõ.
Lại là Hắc Báo.
Tôi lạnh lùng cười thầm.
Xem ra việc tôi góp cổ phần bằng miếng ngọc cổ khiến hắn thấy tôi chiếm lợi quá nhiều, trong lòng không phục.
Hắn muốn dằn mặt tôi, ra oai phủ đầu.
“Ra là người của Hắc Báo ca,” tôi mỉm cười, nhưng giọng nói đã lạnh đi, “vậy phiền các anh về nói lại với Hắc Báo ca, số tiền này – tôi, Thẩm Niên Hòa, không đóng.”
“Cô nói cái gì?!” Tên tóc vàng trừng mắt, giơ tay định túm lấy cổ áo tôi.
Tôi lùi lại một bước, tránh được tay hắn.
“Tôi nói, tôi không có tiền. Nhưng mạng cùi thì có một cái. Các anh muốn lấy thì cứ đến mà lấy.” Tôi nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt lạnh như dao.
Hai tên du côn bị khí thế của tôi dọa cho sững lại, một lúc không dám hành động.
Khách trong tiệm và các cô nhân viên nhỏ đều bị dọa sợ, có người đã len lén chạy ra báo công an rồi.
“Con đàn bà thối tha, mày không biết điều!” Tên tóc vàng lấy lại tinh thần, tức giận gào lên, vớ lấy cái móc quần áo bên cạnh định đập vào tôi.
Tôi đã phòng bị từ trước, nghiêng người né tránh, cái móc “keng” một tiếng va vào tường sau lưng tôi.
Ngay lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên ở cửa tiệm: “Dừng tay!”
Một bóng người cao lớn lao thẳng vào, tung một cú đá vào bụng tên tóc vàng.
Tên đó kêu thảm một tiếng, bay xa hai mét, va đổ một giá hàng, quần áo rơi vương vãi.
Là Lục Hướng Đông.
Anh ta sao lại ở đây?
Tên gầy đen thấy đồng bọn bị đánh, cũng vớ lấy đồ vật lao tới.
Lục Hướng Đông xuất thân là lính trinh sát, đối phó với mấy tên lưu manh nhỏ như vậy, chẳng khác gì trò trẻ con.
Anh ta gần như không tốn chút sức lực nào, ba đấm hai đá, đã đánh cho hai tên thanh niên mặt mày bầm dập, nằm lăn ra đất vừa khóc vừa rên.
“Cút!” Lục Hướng Đông chỉ ra cửa, quát lạnh một tiếng.
Hai tên lưu manh cuống cuồng bò dậy, lăn xả mà chạy.
Trong tiệm lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Khách đã bị dọa cho chạy sạch, hai cô nhân viên nhỏ cũng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
“Em… không sao chứ?” Lục Hướng Đông quay lại nhìn tôi, trong mắt mang theo một tia lo lắng và căng thẳng.
“Không sao.” Tôi lắc đầu, ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt đống quần áo rơi vãi dưới đất.
Giọng tôi rất bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lục Hướng Đông nhìn tôi, chân mày nhíu chặt.
“Bọn chúng là ai? Tại sao lại đến tìm em gây rối?”
“Không có gì, chỉ là chút mâu thuẫn làm ăn.” Tôi thản nhiên đáp.
“Chút mâu thuẫn?” Anh ta cao giọng, “Chúng đã ra tay đánh người rồi, vậy mà còn gọi là mâu thuẫn nhỏ? Thẩm Niên Hòa, rốt cuộc em đang làm ăn gì? Sao lại dính tới hạng người như thế?”
Trong giọng nói của anh ta, có cả chất vấn và trách móc.
Tôi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng.
“Lục đoàn trưởng, em làm ăn gì, dính tới ai, hình như chẳng liên quan gì tới anh nhỉ? Chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Anh…” Lại một lần nữa, anh ta bị tôi làm cho cứng họng.
Đúng vậy, bây giờ anh ta còn tư cách gì để quản tôi? Là chồng cũ sao?
“Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ vừa rồi,” tôi đứng dậy, phủi bụi trên tay, “Tiền thuốc men cho hai người đó, em sẽ đền. Còn bây giờ, mời anh về cho.”
Tôi lần thứ hai hạ lệnh đuổi khách.
“Thẩm Niên Hòa, em nhất định phải dùng thái độ này nói chuyện với anh sao?” Anh ta nhìn tôi, trong mắt đầy đau khổ và khó hiểu, “Anh chỉ là… lo cho em thôi.”
“Lo cho em?” Tôi như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, “Lục đoàn trưởng, anh quên rồi à? Hồi đó là ai vứt em ngoài kia, mặc kệ sống chết? Khi đó, sao anh không lo em – một người phụ nữ – có gặp nguy hiểm hay không? Giờ em tự sống tốt rồi, anh lại chạy đến giả vờ lo lắng? Anh không thấy nực cười sao?”
Lời tôi như dao nhọn, đâm thẳng vào mặt anh ta, khiến anh ta trắng bệch cả mặt.
“Anh… lúc đó… có lý do của mình.” Anh ta khó khăn biện hộ.
“Em không muốn nghe lý do của anh.” Tôi cắt ngang, “Lục Hướng Đông cất đi cái lòng thương hại và áy náy rẻ tiền của anh đi, em không cần. Từ khi anh ký vào đơn ly hôn, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi. Em sống hay chết, không liên quan gì tới anh nữa.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn anh ta thêm lần nào, quay sang nói với hai cô nhân viên còn đang hoảng sợ: “Được rồi, đừng sợ, đóng cửa tiệm đi, hôm nay nghỉ sớm.”
Lục Hướng Đông đứng giữa tiệm đầy hỗn loạn, nhìn bóng lưng lạnh lùng của tôi, thân hình cao lớn lần đầu tiên trông có vẻ đơn độc và bất lực.
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị bông nhét chặt, không thể thốt ra một lời.
Phải rất lâu sau, anh ta mới xoay người, lặng lẽ rời đi.
