Chương 8 - Cuộc Liên Hôn Gây Chấn Động
“Hôm nay, tôi và ‘đối tác’ của tôi — anh Lục Dũ Thâm — không đến đây để khoe khoang một câu chuyện thành công.”
Tôi hít một hơi sâu.
“Mà để kể với các vị, một câu chuyện về phản bội, đánh cắp và phản công.”
Tôi ấn nút điều khiển từ xa.
Màn hình LED phía sau lập tức thay đổi.
Xuất hiện, không phải slide thuyết trình…
Mà là một đoạn video giám sát độ phân giải cao.
Cảnh quay trong video: nhà máy bán dẫn bí mật của Kỳ Mỵ Lạp ở ngoại ô phía tây.
Giản Minh và Tiểu Trần, đang đứng trước “Rắn độc”, giao nộp bản thiết kế chip AI thế hệ mới.
“Ngài Rắn độc, đây là toàn bộ bản vẽ thiết kế và dữ liệu của chip AI mà chúng tôi lấy được từ Giản Tư Huyền và Lục Dũ Thâm!”
Giọng nói nịnh bợ của Giản Minh, vang lên rõ ràng.
“Ầm—!”
Khán phòng nổ tung như ong vỡ tổ.
Gương mặt “Rắn độc” tái nhợt, hắn đứng bật dậy, định phản bác, nhưng không thốt được lời nào.
“Xin mọi người bình tĩnh.”
Giọng Lục Dũ Thâm vang lên, trầm ổn như núi.
“Đây chính là câu chuyện mà chúng tôi muốn chia sẻ hôm nay.”
Màn hình tiếp tục chuyển đổi:
Sơ đồ chi tiết nhà máy sản xuất chip.
Tài liệu vận chuyển nguyên liệu “Coban” — kim loại quý dùng chế tạo chip.
Báo cáo tài chính bị làm giả.
Lịch sử chuyển khoản của các nội gián.
Từng mảnh chứng cứ, như nhát búa đóng xuống, công khai trước truyền thông và giới tài chính cả nước.
“Ngài Rắn độc, hay là quý công ty Kỳ Mỵ Lạp…”
Tôi cầm micro, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tên đàn ông đã mất sạch vẻ điềm tĩnh kia.
“Giờ, các người còn gì muốn nói không?”
Đúng lúc đó, tất cả các cửa hội trường bị đẩy ra cùng lúc.
Một đội cảnh sát mặc đồng phục, từ bốn phía tiến vào, lập tức bao vây khu vực của Kỳ Mỵ Lạp.
Viên cảnh sát dẫn đầu, bước đến trước mặt Rắn độc, rút ra lệnh bắt giữ.
“Ông bị tình nghi dính líu đến nhiều vụ trộm bí mật thương mại và gian lận tài chính nghiêm trọng. Mời ông về phối hợp điều tra.”
Từng người của Kỳ Mỵ Lạp, từ Rắn độc cho đến đám thuộc hạ hoảng loạn, lần lượt bị còng tay.
Máy ảnh chớp liên tục như pháo hoa,
Ghi lại khoảnh khắc bi tráng nhất, sỉ nhục nhất, và công bằng nhất.
Tôi và Lục Dũ Thâm đứng trên cao, ánh sáng bao phủ lấy chúng tôi, nhìn xuống “kẻ săn mồi” từng cao cao tại thượng, giờ lại chật vật bị áp giải khỏi sân khấu.
Chúng tôi—
Thắng rồi.
Và là một trận thắng:
Gọn gàng, dứt khoát, hoàn mỹ.
14
Màn lật kèo chấn động tại hội nghị kinh tế, khiến Giản Thị và Lục Thị trong một đêm—phong thần.
Không chỉ rửa sạch mọi tin đồn thất thiệt, hai tập đoàn còn trở thành biểu tượng “người bảo vệ trật tự thương mại”, giành được danh vọng và uy tín chưa từng có.
Ngay sáng hôm sau, giá cổ phiếu hai bên đồng loạt tăng vọt.
Mà cái tên từng gieo rắc sóng gió trong giới đầu tư—Kỳ Mỵ Lạp, chỉ sau một đêm, sụp đổ hoàn toàn.
Tất cả chiến tranh, kết thúc rồi.
Tôi đứng trước cửa kính văn phòng, nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia, lòng lại rỗng tuếch đến kỳ lạ.
Trên màn hình điện thoại, là một email tôi đã soạn từ rất lâu:
【Có thể công bố rồi.】
Chỉ cần nhấn “Gửi”, giữa tôi và Lục Dũ Thâm—sẽ chẳng còn liên quan gì nữa.
Chúng tôi sẽ lại trở thành hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau.
Tôi… vẫn chưa ấn gửi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Là Lục Dũ Thâm.
Không giống mọi khi cứ thế đẩy cửa bước vào, hôm nay, anh lễ phép đứng ngoài, gõ cửa.
“Giản tổng, cô rảnh chứ?”
Anh đứng ở ngưỡng cửa, không bước vào.
Cách cư xử ấy… xa lạ đến đau lòng.
“Có chuyện gì?”
Tôi đáp, giọng khô khốc.
“Hợp đồng của chúng ta, đến hạn rồi.”
Anh nói.
“Tôi biết.”
“Cho nên, tôi đến là để… trả lại cái này.”
Anh bước vào, đặt một tập tài liệu lên bàn tôi.
Là bản “Thỏa thuận hôn nhân không can thiệp đời tư” mà hai chúng tôi từng ký.
“Anh giữ lại mà làm kỷ niệm.”
Tôi cố gắng nói một câu thật nhẹ.
“Không cần.”
Anh lắc đầu.
“Có những thứ, đến lúc nên kết thúc… thì cứ để nó kết thúc.”
Lời anh, hai tầng ý nghĩa.
Lòng tôi… nhói lên một nhát.
Anh xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Lục Dũ Thâm.”
Tôi gọi tên anh.
Lần đầu tiên, tôi gọi tên anh đầy đủ, không phải trong cơn giận dữ, mà… là vì không nỡ.
Anh dừng bước, không quay đầu lại.
“Tối hôm đó… trong buổi tiệc…”
“Anh bế tôi, rồi hôn tôi…”
“Cũng là… đang diễn sao?”
Tôi dồn hết can đảm để hỏi.
Anh im lặng rất lâu.
Lâu đến mức tôi nghĩ, anh sẽ không trả lời.
“……Phải.”
Anh chỉ nói một từ.
Rồi…
không quay đầu, bước ra khỏi văn phòng tôi.
Cánh cửa, khẽ khép lại.
Nhẹ nhàng.
Nhưng tiếng vang ấy, như thể đóng sập cả thế giới của tôi.
Tôi nhìn tập thỏa thuận trên bàn, nhìn dòng chữ lạnh lùng:
“Ai động lòng trước, người đó thua.”
Nước mắt—không kìm được nữa, lặng lẽ rơi xuống.
Thì ra, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình tôi, tự đa tình.
Thì ra, anh ấy… thật sự là một diễn viên quá giỏi.
Tôi đã thua.
Thua đến mức tan nát.
Tôi lau nước mắt, mở lại email đã soạn từ lâu.
Bấm “Gửi”.
Chiều hôm đó,【Giản – Lục chính thức tuyên bố ly hôn trong hòa bình】 một lần nữa làm bùng nổ mạng xã hội.
Ai cũng không thể hiểu nổi:
Tại sao một cặp “thần tiên quyến lữ” vừa mới cùng nhau vượt qua cơn bão sinh tử, lại chọn cách chia tay ngay lúc vinh quang nhất?
Người ngoài, đủ mọi suy đoán.
Chỉ có tôi biết—
Vì vở kịch này, đã đến hồi kết.
Mà diễn viên, cũng nên lui về sau cánh gà rồi.
15
Ly hôn xong, cuộc sống của tôi bình lặng đến mức tẻ nhạt như mặt hồ không gợn sóng.
Tôi dốc toàn bộ tinh lực vào công việc: họp hành, ký kết, duyệt dự án, bận rộn như một con quay không có điểm dừng.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần đủ bận, thì sẽ không còn thời gian để nhớ đến người đàn ông đó.
Nhưng tôi sai rồi.
———
Nửa đêm, tôi thường lái xe, vô thức dừng dưới tòa “nhà cưới” năm xưa.
Trong các cuộc họp, tôi vẫn quen nhìn về phía đối diện—nơi từng có người luôn phản biện quyết liệt mỗi đề xuất của tôi.
Những đêm mưa giông, tôi trằn trọc mất ngủ, nhớ da diết ly sữa nóng mà anh từng đưa tận tay.
Thì ra, dấu vết anh để lại trong cuộc đời tôi, sâu hơn tôi tưởng nhiều lắn
Một hôm, tôi nhận được cuộc gọi của sư huynh Chu Nhiên, rủ tôi đi ăn.
Tôi đồng ý.
Tại nhà hàng, Chu Nhiên nhìn tôi, định nói rồi lại thôi.
“Tư Huyền… dạo này em ổn chứ?”
“Ổn mà.” Tôi cười nhạt.
“Em và Lục Dũ Thâm…”
“Đã qua rồi.” Tôi cắt lời.
Chu Nhiên nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
“Tư Huyền, có một chuyện… anh không biết có nên nói hay không.”
“Hôm hôm hội nghị, anh thấy Lục Dũ Thâm đứng ở hậu đài rất lâu, một mình.
Lúc đó, anh ấy đang gọi điện.
Anh nghe thấy anh ấy nói—
‘Giúp tôi chuyển 5% cổ phần đó, ẩn danh, vào tài khoản của quỹ từ thiện cô ấy lập.
Coi như… món quà cuối cùng, tôi – một người chồng cũ – tặng cho cô ấy.’”
Tôi sững người.
Cái quỹ hỗ trợ pháp lý cho nạn nhân nữ, tôi lập ra sau ly hôn, dùng tiền thưởng “Kim Đỉnh”.
Còn 5% cổ phần Lục Thị kia—giá trị ít nhất… mười tỷ.
Anh không hề hủy hợp đồng đó.
Anh… biến nó thành thật.
“Tư Huyền,” Chu Nhiên nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, “anh thấy ánh mắt anh ấy nhìn em… không giống đang diễn đâu.”
Tôi không kịp nghe thêm gì nữa.
Tôi đứng phắt dậy, lao khỏi nhà hàng.
Lái xe như điên, tôi lao tới trụ sở Lục Thị.
Chạy một mạch lên tầng cao nhất, đẩy tung cửa phòng tổng giám đốc.
Anh đứng đó, trước cửa kính, bóng lưng thẳng tắp mà lẻ loi.
Nghe thấy tiếng động, anh quay lại, thoáng ngạc nhiên.
“Tư Huyền?”
Tôi nhìn anh, nhìn người đàn ông khiến tôi tổn thương, khiến tôi nhớ thương, khiến tôi đau đến rơi lệ—
mắt đỏ hoe.
“Lục Dũ Thâm!” Tôi hét lên, “Đồ khốn! Đồ lừa đảo!”
Anh không cãi lại, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
“Anh nói đi! Vì sao anh lừa tôi? Hôm đó anh bảo là đang diễn, anh gạt tôi làm gì?!”
Tôi lao tới, đấm thùm thụp lên ngực anh.
Anh đứng yên mặc tôi đánh, không né tránh.
Mãi đến khi tôi mệt, anh mới nắm lấy tay tôi,
ôm tôi thật chặt.
“Bởi vì…”
Giọng anh khàn đặc, chất chứa nỗi đau chưa từng hé lộ.
“Bởi vì trong hợp đồng viết rằng—ai động lòng trước, người đó thua.”
“Tôi không thể thua em, Giản Tư Huyền.”
“Nhưng tôi… vẫn thua rồi.”
“Ngay giây phút em chắn rượu thay tôi lần đầu tiên, tôi đã thua.”
Tôi úp mặt vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim quen thuộc, mọi tổn thương đều hóa thành nước mắt trào ra không ngừng.
“Lục Dũ Thâm, anh… đại ngốc!”
“Ừ, tôi là đại ngốc.”
Anh ôm tôi càng chặt, như muốn hòa tôi vào máu thịt mình.
Tôi nhìn thấy bản hợp đồng năm xưa, nằm trong khe tủ, chói mắt như một lời nguyền.
“Điều bốn—ai động lòng trước, phải rời đi tay trắng.”
Anh nhìn tôi, nhẹ nói:
“Lấy tôi ra.”
“Vô hiệu rồi.”
Anh đẩy nhẹ tôi ra, nâng mặt tôi bằng hai tay, ánh mắt kiên định:
“Cho nên, cô Giản Tư Huyền,”
“Giờ tôi, với tư cách là người theo đuổi, chính thức tuyên chiến với cô.”
“Trò chơi này không có thời hạn, không có quy tắc.”
“Ai khiến đối phương chủ động nói ‘tôi yêu anh/em’ trước—người đó thắng.”
“Cô, dám chơi không?”
Ngoài cửa sổ, nắng lên rất đẹp.
Tôi nhìn anh, nhìn trong mắt anh ánh sáng rực rỡ—và chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi kiễng chân lên, chủ động hôn anh.
Dùng hành động, trả lời cho anh—chắc chắn và dứt khoát.
【Toàn văn hoàn】