Chương 5 - Cuộc Họp Lớp Định Mệnh
Tôi khẽ nhíu mày: “Trước kia không chịu ly hôn chẳng qua chỉ để chọc tức cô thôi, chẳng có ý gì khác.”
Trần Giản Trừng liếc nhìn Tạ Phong Sở, uể oải nói:
“Chồng cũ gì chứ, chẳng có chút giá trị nào để nhắc đến, Tiểu Vụ nhà tôi chẳng buồn nói tới.”
“Hứa Vụ, cô—” Thời Ân còn chưa nói hết câu đã bị Tạ Phong Sở kéo đi.
Không xa vang lên tiếng mắng chửi ầm ĩ của Thời Ân.
Cô ta gào lên rất to, ồn ào cực kỳ khó chịu.
“Tạ Phong Sở, trong lòng anh vẫn còn cô ta đúng không? Anh xem anh căng thẳng đến mức nào kìa!”
Trần Giản Trừng nắm tay tôi: “Đi thôi, tiểu thư, về nhà.”
Sau khi lên xe, anh cẩn thận đặt cây đàn guitar vào tay tôi.
Đây là một trong số ít di vật mà bố tôi để lại.
Khi ông còn sống, tôi chẳng bao giờ học nổi guitar, cũng chẳng hứng thú mấy.
Sau này, khi Tạ Phong Sở tức giận nói tôi làm mất kỷ vật mẹ anh để lại, anh đã đập vỡ luôn cây đàn bố tôi để lại cho tôi.
Tôi phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người sửa lại.
Sáu tháng sống một mình trong căn nhà nhỏ ấy, tôi đã học được cách chơi guitar.
Sau đó tôi đến một quán bar nhỏ gần đó làm ca sĩ hát live. Cũng tại nơi đó, tôi gặp Trần Giản Trừng.
Anh đến mỗi ngày, lần nào cũng chỉ yêu cầu một bài — “Bài hát tôi hoài niệm”.
Trùng hợp thay, từ nhỏ đến lớn, tôi hát giỏi nhất cũng là bài này.
Vì đây là bản nhạc bố tôi hay chơi nhất.
Tôi nhớ lại hình bóng của ông, cứ thế đàn đi đàn lại.
Tan show hôm đó, Trần Giản Trừng chặn tôi lại ở cửa.
“Hứa Vụ, đừng khóc nữa, lần sau anh không chọn bài đó nữa, được chưa?”
Tôi lắc đầu: “Anh thích nghe, em sẽ hát cho anh nghe.”
Trần Giản Trừng khẽ gật đầu: “Ừ, được thôi.”
Ngày thứ 128 anh đến, chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Sau đó, chúng tôi cùng ra nước ngoài vài năm, mới về nước không lâu.
11
“Tiểu thư, em không thể đổi cây đàn khác mà chơi à?” Trần Giản Trừng ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi, “Đàn hỏng nữa là lần này khó sửa thật đấy.”
“Ba ở trên trời chắc tức giậm chân rồi.” Anh giả vờ giận dỗi, “Cái con Tiểu Vụ đáng ghét này, lại chẳng xem trọng kỷ vật ba để lại!”
Tôi hiểu, Trần Giản Trừng không phải không muốn giúp tôi sửa đàn.
Anh chỉ sợ lỡ như lần này thật sự không sửa được, tôi sẽ buồn hơn.
Tôi gật đầu, nhưng không kìm được tò mò:
“Anh không định hỏi về quá khứ của em sao?”
Trần Giản Trừng nhướng mày:
“Không cần hỏi cũng biết rồi.”
“Chà, theo dõi em à?”
“Vợ yêu à, đừng vu oan như thế chứ, anh là người trong cuộc đấy biết không?”
Thế là tôi được nghe một câu chuyện hoàn toàn khác với ký ức về lần đầu gặp gỡ mà tôi từng nghĩ.
“Hồi học cấp ba, anh đến trường em tìm bạn. Đúng lúc trường em đang tổ chức văn nghệ, anh tình cờ nghe thấy em hát.”
Tôi tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim rộn ràng như tiếng trống.
Không cần nhìn, tôi cũng biết chắc giờ mặt anh đỏ ửng cả lên rồi.
“Vợ anh đúng là lợi hại, vừa gặp đã khiến người ta xao xuyến cả đời.”
“Vậy… mấy năm em thích Tạ Phong Sở, thì anh cũng đang thích em à?”
Trần Giản Trừng thở dài:
“Chứ còn gì nữa? Anh đâu thể đi phá hoại người khác được. Em nhìn anh kiểu gì nếu anh làm thế?”
Tôi chớp chớp mắt, nước mắt rưng rưng.
Hứa Vụ ngốc nghếch.
Trần Giản Trừng còn ngốc hơn.
“Cậu chủ nhà tôi từ nhỏ đã không ăn bánh ngọt, thế mà hồi cô làm ở tiệm bánh, ngày nào cậu ấy cũng đặt bánh cô làm đấy.”
Chú Ngô đứng bên cạnh chen vào.
Trần Giản Trừng liền ho khan hai tiếng:
“Chú Ngô, chú nhiều chuyện quá rồi đó.”
Lúc mới đi làm, bánh tôi làm xấu xí vô cùng.
Vậy mà ngày nào cũng có một đơn đặt hàng.
Nhiều năm trôi qua mọi điều tôi từng thắc mắc cuối cùng cũng có lời giải.
Tôi rúc vào ngực Trần Giản Trừng, điều chỉnh tư thế thật thoải mái, ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng nói: “Hóa ra… là anh.”
12
Tối hôm đó, Trần Giản Trừng bế tôi vào phòng tắm.
Ghen muộn nhưng vẫn ghen, anh rướn mày hỏi:
“Hứa Vụ, em nói đi, em thích anh hay thích hắn ta?”
Tôi nhìn bản thân trong gương, môi sưng vù đến mức không nhận ra nổi, giọng khàn khàn:
“Chỉ thích anh thôi.”
“Ai là anh?” Anh bóp nhẹ má tôi, híp mắt nhìn tôi trong gương.
“Trần Giản Trừng Trần Giản Trừng Trần Giản Trừng!” Tôi xấu hổ vô cùng, hét loạn lên.
“Sai rồi, là chồng.” Anh ôm tôi bế lên, đặt nhẹ xuống giường:
“Hô sai rồi, phải bị phạt tiếp.”
Khi tôi vừa vòng tay ôm lấy cổ anh, điện thoại đổ chuông.
Anh cau mày, bấm nghe:
“Ai vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng, tôi mới nhận ra là điện thoại của tôi.
“Tiểu Vụ đâu?”
Giọng Tạ Phong Sở vang lên.
Trần Giản Trừng nhìn tôi, khẽ bật cười vì tức:
“Ngủ rồi.”
Rồi anh dứt khoát cúp máy, đè tôi xuống lần nữa:
“Tiểu thư, anh có thể xử lý luôn chồng cũ của em không?”
Trần Giản Trừng ghen thật sự trông cũng đáng yêu.
Tôi ôm bụng cười:
“Sao anh không dùng em để chọc tức anh ta? Em tưởng anh sẽ cố tình để em phát ra tiếng đấy.”