Chương 8 - Cuộc Họp Đầy Nỗi Lo
8
Tôi cúp máy bệnh viện, rồi lôi số mẹ khỏi danh sách chặn, gọi lại.
Chuông reo thật lâu mới có người nhấc máy, giọng bà yếu ớt khàn đặc:
“Tiểu Hạo… mau về đi… mẹ với ba đều bệnh nặng, cần tiền…”
Tôi bình thản:
“Không cần chữa. Về nhà nằm, cố nhịn là qua.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi bỗng nổ tung:
“Giang Hạo! Sao mày có thể như thế! Chúng tao là cha mẹ ruột mày, sao mày nỡ nhẫn tâm vậy?”
“Chính ba mẹ dạy tôi đấy. Tiền phải tiết kiệm, cái gì không cần thiết thì một xu cũng không được tiêu.”
“Phí phẫu thuật quá đắt. Dù sao cuối cùng cũng cùng một kết cục, tiêu tiền đó chẳng phải phí phạm sao? Cố nhịn là qua thôi. Hai cái ‘phúc vị’ ba mẹ mua sẵn rồi, vừa khéo dùng đến.”
Tiếng gào khóc, nguyền rủa vang dội trong điện thoại.
Tôi không nghe nữa, dứt khoát ngắt máy.
Một tháng sau, dì hàng xóm lại gọi, thở dài báo tin: họ đã đi rồi, bảo tôi về lo hậu sự.
Tôi chỉ lịch sự cảm ơn, rồi ngay lập tức gọi cho nhân viên bán của “Tĩnh An Viên”:
“Alo, chào cô. Tôi họ Giang, trước đây có mua hai ‘phúc vị’ bên các cô.”
“Ồ, chào anh Giang! Nhớ chứ! Bố mẹ anh thật có phúc, có người con hiếu thảo như anh!”
Tôi cười nhạt:
“Tôi gọi chỉ để báo một tiếng — có thể đến ‘nhận hàng’ rồi.”
Bên kia sững ra vài giây:
“Nhận… nhận hàng? Thưa anh, chúng tôi bán đất mộ, không phải dịch vụ chuyển phát…”
Tôi nhắc nhẹ, giọng đầy mỉa mai:
“Đúng mà. Hàng đã chuẩn bị xong, các cô không đến lấy, chẳng lẽ bắt tôi tự mang tới sao?”
Nghe vậy, giọng họ lập tức chuyển sang chuyên nghiệp, ngọt ngào:
“Ồ ồ! Em hiểu rồi! Xin chia buồn cùng anh Giang! Em sẽ sắp xếp ngay nhân viên đến hỗ trợ, đảm bảo chu toàn.”
Cúp máy, tôi lại gọi cho bên môi giới, đưa căn nhà cũ ở quê lên sàn.
Điều kiện chỉ có một: bán càng nhanh càng tốt, giá có thể thương lượng.
Ở công ty mới, tôi quen biết Lâm Hi.
Cô ngồi đối diện tôi, là một người phụ nữ luôn hay cười.
Buổi trưa, cô thường chia cho tôi nửa phần cơm hộp do chính mình chuẩn bị, bên trong có cánh gà chiên vàng ruộm và bông cải xanh xanh mướt.
Thấy tôi mùa đông còn mặc áo khoác mỏng, hôm sau cô liền mang tới một chiếc áo phao dày, nhãn mác còn nguyên:
“Công ty bốc thăm trúng thưởng, kiểu dáng trung tính, tôi mặc không hợp, anh đừng chê.”
Tôi biết cô đang nói dối, nhưng nơi nào đó trong lòng — vốn bị băng giá phủ kín — như vừa được ánh nắng ấm áp rọi qua.
Cô dịu dàng, tinh tế, hiểu tôi không muốn nhắc đến chuyện gia đình nên chưa bao giờ hỏi nhiều.
Chúng tôi tự nhiên bước vào giai đoạn hẹn hò: xem phim, ăn cơm, dạo công viên.
Cô chẳng bao giờ so đo chuyện tiền bạc. Có lúc ở quán ven đường, chỉ vì một xiên bánh nướng mà giành trả tiền với tôi; nhưng cũng có khi nhân ngày kỷ niệm, cô đặt sẵn nhà hàng sang trọng, đem đến cho tôi một bất ngờ.
Thái độ lành mạnh với tiền bạc ấy khiến tôi vô cùng thoải mái.
Một lần, cô nắm tay tôi, nghiêm túc hỏi:
“Anh có từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô:
“Em không để ý anh là trẻ mồ côi sao?”
Cô rúc vào ngực tôi, thì thầm:
“Mỗi người đều có quá khứ riêng. Em chỉ quan tâm đến hiện tại của anh, và tương lai của chúng ta.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sự chấp nhận trọn vẹn.
Một năm sau, tôi và Lâm Hi kết hôn.
Đám cưới rất giản dị, chỉ mời vài người bạn và đồng nghiệp thân thiết.
Không có diễn văn của trưởng bối, cũng chẳng có những màn “tình thân xúc động rơi lệ”.
Cuộc sống sau hôn nhân yên bình mà ấm áp.
Chúng tôi có một tổ ấm nhỏ, không lớn nhưng tràn đầy tình yêu.
Hai năm sau, vợ tôi mang thai.
Cô vui mừng như một đứa trẻ, cầm danh sách dài, ngày nào cũng ríu rít bên tai tôi:
“Sữa bột phải chọn loại tốt nhất, có lợi cho tiêu hóa của con! Cũi gỗ phải làm từ gỗ tự nhiên, tuyệt đối không có formaldehyde! Còn cả đồ chơi có nhạc, giúp phát triển trí não…”
Tôi đặt tay lên bụng cô, nhìn dáng vẻ phấn khích ấy, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại.
Đây mới là cha mẹ thật sự — vì đứa con mà tình nguyện dốc lòng, chứ không phải coi con là gánh nặng, là kẻ tới đòi nợ.
Trong thời gian mang thai, tôi thường tưởng tượng hình ảnh con mình khi lớn lên.
Nó sẽ có một tuổi thơ hạnh phúc, mỗi năm sinh nhật đều có chiếc bánh phủ đầy nến, được lớn lên trong một mái nhà đầy ắp yêu thương.
Nó sẽ không phải lục thùng rác tìm giấy vụn để bán, không phải vì vài đồng tiền điện mà giữa mùa hè phải mồ hôi nhễ nhại chịu đựng, cũng chẳng phải sống trong lo âu trước nét mặt cha mẹ.
Ngày con chào đời, nhìn gương mặt nhăn nheo đỏ hỏn của nó, tôi thấy lòng mình dâng trào một thứ dịu dàng chưa từng có.
Tôi thì thầm:
“Con à, bố sẽ cho con tất cả những gì bố từng không có được.”
Lâm Hi nắm lấy tay tôi, mắt rưng rưng nhưng miệng cười hạnh phúc:
“Con trai của chúng ta thật may mắn, vì có người bố tuyệt vời nhất trên đời.”
(Hoàn)