Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại Và Những Bí Mật Chưa Kể

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mọi người đều nghĩ, tôi có thể lấy được Nghiêm Diễn là phúc phần tu tám kiếp mới có, là đi ra đường dẫm trúng vàng thì mới có được vận may đó.

Và rồi tôi kết hôn với Nghiêm Diễn. Ba ngày sau lễ cưới, chúng tôi mới đi đăng ký kết hôn.

Lấy được giấy đăng ký kết hôn, anh ấy cũng… biến mất. Chính xác là, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Từ đó, tôi bắt đầu đảm nhận vai trò thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm, trở thành “vợ của Nghiêm Diễn” trong mắt người khác.

Nhưng thực tế là, nửa năm sau khi kết hôn, tôi chỉ gặp anh ấy đúng ba lần.

Lần đầu tiên, là buổi tiệc bắt buộc tôi phải cùng anh ấy tham dự.

Lần thứ hai là tiệc sinh nhật mẹ chồng – phu nhân nhà họ Nghiêm.

Lần thứ ba là lúc tôi đi dạo phố, vô tình bắt gặp chồng hợp pháp của mình đang ăn tối cùng một người phụ nữ trong nhà hàng Tây mà tôi thích.

Tôi thấy người chồng luôn lạnh lùng với mình lại dùng ánh mắt dịu dàng bất lực nhưng đầy yêu thương, mỉm cười nhìn người phụ nữ đó hờn dỗi.

Nói thật, tôi khá sốc. Nhìn anh ấy ân cần, dịu dàng với người khác như vậy… nếu không tận mắt thấy, tôi thật sự không tin nổi.

Còn tôi thì sao? Nhìn cảnh tượng ấy, tôi không thấy đau lòng, cũng chẳng ghen tuông hay tức giận.

Chỉ thấy… thật kỳ lạ. Nếu không vì tình huống quá nhạy cảm, tôi thật sự muốn đứng lại xem thêm một chút.

Nhìn họ một cái, tôi quay người rời khỏi nhà hàng khi còn chưa kịp ăn.

Sau đó tôi đến một quán ăn Trung Quốc khác, ăn xong rồi về nhà.

Thật ra, trong cả nhà họ Nghiêm, chỉ có mẹ chồng là thật lòng đối tốt với tôi.

Bà thường rủ tôi ra ngoài, mua đồ cho tôi, quan tâm và chăm sóc tôi.

Bà nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi, nhưng thực ra… tôi biết hết.

Mỗi lần đi dạo phố với bà, ngang qua khu vui chơi trẻ em, bà luôn đứng lại một lúc, nhìn đám trẻ con đang nô đùa, gương mặt bà bất giác nở nụ cười.

Rồi rất nhanh, nụ cười biến mất, bà quay sang nhìn tôi – chính xác là nhìn bụng tôi – ánh mắt đầy tiếc nuối, sau đó lập tức chuyển hướng như không có gì xảy ra.

Bà nghĩ bà giấu được tôi, nhưng tôi biết rõ tất cả. Chỉ là… tôi không nói gì cả.

Vì tôi hiểu, bà chỉ là một người mẹ lớn tuổi, muốn có cháu bế mà thôi.

Nhưng nguyện vọng đó, tôi không thể thực hiện được.

Bởi vì trong suốt năm năm qua tôi và người chồng trên danh nghĩa chưa từng “động phòng”.

Ngay cả đêm tân hôn, chúng tôi cũng ngủ riêng – tôi ngủ giường, anh ấy ngủ ghế sofa – chỉ vì hôm đó phải ở lại nhà cũ, mới xảy ra tình cảnh như vậy.

Và thế là tôi làm vợ của Nghiêm Diễn suốt năm năm.

Ba năm sau.

Tết Đoan Ngọ.

Hôm đó, tôi và Nghiêm Diễn được gọi về nhà cũ ăn Tết.

Cả nhà ăn cơm tối, ăn bánh ú, rồi cùng nhau xem lại buổi phát sóng trận đua thuyền rồng trong ngày.

Thật ra hôm đó tôi hơi tiếc, vì dậy trễ nên lỡ cơ hội ra ngoài xem trực tiếp, chắc chắn sẽ vui hơn nhiều.

Tối hôm đó, Nghiêm Diễn về biệt thự cùng tôi. Tôi còn thấy ngạc nhiên, vì suốt năm năm, đây là lần đầu tiên anh ấy bước chân về cái nhà này.

Cho đến khi anh ấy vừa vào nhà, liền gọi tôi vào thư phòng.

Anh lấy ra một xấp tài liệu, đặt trước mặt tôi.

Tôi nhìn bìa ngoài có năm chữ to:

“ĐƠN XIN LY HÔN”.

Tôi cúi đầu nhìn tập tài liệu, anh nói với tôi:

“Ly hôn đi! Giữa chúng ta mãi mãi sẽ không có tương lai. Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian của em nữa. Em xem qua bản thỏa thuận này, nếu có gì cần sửa, cứ nói.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục xem bản thỏa thuận ly hôn.

Thật ra, anh bồi thường cho tôi rất hậu hĩnh. Ngoài căn biệt thự tôi đang ở, còn có mấy căn hộ cao cấp khác trong thành phố, một nông trại nhỏ ngoài thành và một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Thêm vào đó là 50 triệu tệ tiền mặt.

Tính sơ qua cả bất động sản ở các thành phố khác, tổng cộng cũng khoảng 300 triệu tệ. Cộng với sính lễ hồi cưới, tôi có trong tay khoảng 400–500 triệu.

Kết hôn một lần, tôi trở thành đại gia.

Xem xong, tôi không nói gì, cầm bút lên ký luôn.

Đưa lại tập giấy cho anh, tôi thấy anh thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn chữ ký của tôi. Nhưng điều đó, giờ đã không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.

Tôi hỏi anh sẽ giải thích với hai bên gia đình thế nào, anh bảo không cần lo, anh sẽ tự xử lý.

Anh nói mấy năm qua đã thiệt thòi cho tôi nhiều. Hôn nhân này vốn là do gia đình ép buộc, anh bất đắc dĩ mới cưới tôi. Nếu tôi thấy phần bồi thường trong hợp đồng chưa đủ, có thể đề xuất thêm – anh sẽ chấp nhận.

Tôi bảo với anh: “Thế là đủ rồi. Chúc anh và cô ấy hạnh phúc.”

Một tháng sau, tôi nhận được giấy ly hôn.

Tôi không biết anh đã nói gì với hai gia đình, nhưng chẳng ai nhắc gì đến chuyện ly hôn giữa chúng tôi. Có thể họ có nói, nhưng không ai nói với tôi.

Trong khoảng thời gian đó, mẹ chồng cũ vẫn thường đến tìm tôi. Mỗi lần đưa tôi ra ngoài, bà đều mua cho tôi những món trang sức đắt tiền. Tôi biết bà muốn bù đắp cho tôi.

Tôi đoán chắc chắn Nghiêm Diễn đã nói điều gì đó với bà.

Tôi giả vờ như không biết gì. Bà đưa gì, tôi đều nhận.

Chỉ có như vậy, mới giúp bà cảm thấy đỡ day dứt trong lòng.

Sau này tôi mới hiểu ánh mắt áy náy của bà có ý gì. Cũng hiểu vì sao cả nhà họ Nghiêm không ai phản đối cuộc ly hôn này.

Bởi vì… cô gái đó đã có thai.

Nhưng chuyện đó, cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.

Khi tôi cầm được giấy ly hôn, tôi lập tức trở về biệt thự. Quản gia và người giúp việc đã rời đi, tất nhiên là về nhà họ Nghiêm rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)