Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại Đầy Dối Trá
Phó Hàn hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn tức, nghiêm giọng nói:
“Đi thay đồ đi. Em ngủ trước đi, anh còn việc ở công ty. Phòng này để anh gọi người đến dọn.”
Anh quay người rời đi, và nửa tháng sau đó không quay về.
Còn cái cảm giác ngượng ngùng, tủi nhục đêm đó thì như bóp nghẹt lấy tôi suốt cả thời gian ấy.
Có đêm giật mình tỉnh giấc, sờ sang bên cạnh chỉ thấy trống trải và lạnh lẽo, tôi cuối cùng cũng đưa ra một quyết định.
“Em muốn ly hôn với anh?”
Phó Hàn nhìn đơn ly hôn, giọng run rẩy:
“Lý do đâu?”
Lý do?
Quá nhiều là đằng khác.
Anh ta không thích nói chuyện với tôi, không ngủ với tôi, chỉ quan tâm xem tôi có tiền hay không, còn tôi mỗi ngày vui hay buồn thì chưa từng hỏi qua…
Điều quan trọng nhất là — tôi biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất chính mình.
Mà tôi thì không muốn quan tâm đến một người chẳng bao giờ quan tâm đến tôi.
Tôi nghĩ một chút, rồi bịa đại một lý do:
“Em ngoại tình rồi.”
Tôi đoán người như Phó Hàn chắc chắn không chịu nổi chuyện vợ mình trắng trợn đi cắm sừng.
Vậy nên tôi nói chắc nịch hơn:
“Em đã thích người khác, và muốn ở bên anh ấy.”
Phó Hàn im lặng, cả người tỏa ra khí lạnh.
Sắc mặt anh ta căng cứng, một lúc lâu sau mới khó nhọc bật ra câu:
“Ha… thích người khác? Đó gọi là cặp bồ đấy!”
Ủa?
Nghe cũng đúng ghê. Tôi gật gù:
“Ừ đúng rồi, cho nên em không muốn để anh ấy làm tình nhân nữa. Em muốn cho anh ấy một danh phận đàng hoàng.”
Miễn là ly hôn được, tôi nói gì cũng được hết.
Đồng tử của Phó Hàn hiện đầy vẻ bàng hoàng:
“Em yêu anh ta tới mức đó à?”
Tôi còn chưa kịp nghĩ nên trả lời sao thì giây tiếp theo, Phó Hàn đã bùng nổ:
“Em ngoại tình là chuyện của hai người, liên quan gì tới anh?”
“Em chia tay với hắn đi, sao lại đòi ly hôn với anh?”
“Hắn ta xúi giục em à? Đàn ông bên ngoài không có thằng nào tốt đâu.”
“Em tỉnh táo lại đi, đàn ông tốt sao lại đi làm tiểu tam chứ?”
“Không thể nào! Chỉ cần anh chưa gật đầu, thì thằng đó mãi mãi chỉ là gã trai bao ngoài luồng, có mơ cũng đừng hòng!”
Ơ… mắt Phó Hàn đỏ hoe rồi, như sắp khóc đến nơi.
Tôi vội đưa anh ta một tờ khăn giấy:
“Này, anh đừng kích động quá…”
“Cái đó… là em sai thật, nhưng mà anh cũng đừng từ chối nhanh thế chứ. Mình cân nhắc chút đi mà, yên tâm, thứ không nên lấy em sẽ không đụng đến. Mình cũng đâu có con cái gì, ly hôn nhanh lắm.”
“Anh xem, sau khi ly hôn, anh cũng có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình rồi. Nhà họ Phó bây giờ cũng không ai ép anh cưới vội nữa. Như vậy không phải là đôi bên cùng vui à?”
Tôi mềm mỏng trình bày, nói tình, nói lý, ai ngờ Phó Hàn lại chẳng mua chuộc gì, xé luôn đơn ly hôn:
“Không thể nào! Anh sẽ không nhường chỗ cho hắn ta đâu.”
Xong rồi, đàm phán thất bại.
3
Tại sao lại thất bại nhỉ?
Tôi rất thắc mắc, nhưng nhanh chóng nghĩ thông.
Năm vừa rồi nhà họ Phương và họ Phó có hợp tác không ít, giờ chắc đang trong giai đoạn then chốt của dự án. Nếu lúc này tôi và Phó Hàn ly hôn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng.
Chậc, lúc đó thiệt hại đâu phải ít.
Tôi thầm mắng mình đúng là quá nông nổi.
So với tôi, Phó Hàn lý trí hơn nhiều.
Dạo gần đây, thời gian anh ta ở nhà rõ ràng tăng lên, mà số lần lượn lờ trước mặt tôi cũng nhiều hơn.
Tôi ngồi uống nước trái cây trên sofa, Phó Hàn ngồi bên cạnh làm việc.
Tôi ôm iPad xem phim, Phó Hàn thò đầu qua nhìn màn hình mấy giây rồi mới yên tâm rời đi.
Tôi vào bếp làm món tráng miệng, Phó Hàn đứng chắn ngay cửa bếp như bảo vệ tổng thống:
“Em làm cho hắn ta à?”
Tôi cau mày:
“Bị khét chút rồi, anh có muốn ăn không?”
Phó Hàn nghiến răng
“Chỉ có đồ làm hỏng mới nghĩ đến việc cho anh à?”
Tôi ngơ ngác, anh ta bị gì thế? Làm hỏng rồi đương nhiên là cho anh ăn chứ, chẳng lẽ để tôi ăn chắc?
Tôi đâu có ngu.
Anh không ăn thì thôi. Tôi đưa tay định đổ vào thùng rác, Phó Hàn bỗng chộp lấy, nhét thẳng vào miệng:
“Ai nói là anh không ăn? Hắn ta có cái gì (nhai nhai nhai)… thì anh cũng phải có (nhai nhai nhai)…”
Anh ta ăn nhanh quá, tôi sợ nghẹn, liền đưa ly nước trái cây qua:
“Uống miếng đi.”