Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Thứ Sáu và Nhiệm Vụ Kết Thúc
Sau này,
Cuối cùng tôi cũng dùng màn “bán thảm” để tạo được chút tồn tại trước mặt Phó Tùng.
Thậm chí có thể ngồi ăn trưa với anh ta ở căn tin, dùng chung thẻ ăn.
Tôi đang mắt long lanh cảm ơn anh ta rối rít thì…
“Yo~”
Một người bước đến, cười lười biếng, ngẩng cằm với tôi nhưng lại nói với Phó Tùng:
“Bạn gái mới?”
Tôi không hiểu sao lại thấy mất tự nhiên.
Phó Tùng cau mày: “Đừng nói bừa.”
Tạ Lẫm bật cười khẽ, như vô tình nói: “Ôn Linh vừa hỏi tôi sao cậu chưa trả lời tin nhắn.”
Phó Tùng điềm đạm: “Biết rồi.”
Tôi lí nhí: “Phó học trưởng, em có làm phiền anh không ạ?”
Nói xong, tôi cúi đầu, siết chặt vạt váy.
Phải nhập vai cô gái nhỏ tự ti si tình đến tận cùng!
“Không.” – Phó Tùng thở ra một hơi, liếc nhìn tôi – “Anh đi trước đây.”
Tôi khựng lại: “Vâng…”
Không cần đoán cũng biết, là đi tìm Ôn Linh.
Tạ Lẫm nhìn tôi từ trên cao.
Tôi cười gượng với anh, dù sao anh cũng từng giúp tôi một lần.
Ai ngờ Tạ Lẫm gõ nhẹ lên bàn: “Cô thích cậu ta à?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Tưởng anh ta sẽ rộng lượng bảo giúp tôi theo đuổi.
Ai ngờ anh ta lạnh lùng cười khẩy: “Cô sẽ hối hận đấy.”
Hả?
Về sau,
Chỉ cần tôi ở bên Phó Tùng, Tạ Lẫm luôn tiện mồm nhắc đến Ôn Linh.
Người ngoài đều nói tôi si tình với Phó Tùng đến khờ dại, anh ta bao lần bỏ rơi tôi, tôi vẫn không nổi giận, chỉ đi gây sự với Tạ Lẫm.
Nhưng sự thật là… Phó Tùng là mục tiêu nhiệm vụ của tôi!
Tôi đành phải nhẫn nhịn.
Tôi vốn chẳng nghĩ mình có thể攻略 thành công Phó Tùng.
Sau này gần như bất cần đời, tôi ngỏ lời cầu hôn anh ta.
…Và anh ta đồng ý.
Ngày cưới, tôi như không tin vào mắt mình.
Phó Tùng thậm chí còn mời Tạ Lẫm làm phù rể.
Ôn Linh thì ngồi ở bàn họ hàng nhà trai.
Tôi cảm nhận được vài lần ánh mắt Phó Tùng nhìn cô ta.
Và cô ta cũng nhìn lại.
Giống hệt một đôi tình nhân bị chia cắt.
Tôi chỉ biết giả vờ không thấy gì, nhưng trong lòng như bị xé toạc.
Không phải chứ, vậy mà anh ta vẫn chưa nhận ra bản thân yêu ai?
Tôi chờ mãi, chờ mãi.
Chờ đến tận mấy năm, đến cả đứa con cũng đã sinh ra.
Khi tôi nghĩ rằng cả đời này Phó Tùng sẽ chẳng bao giờ hiểu ra được, thì anh ta lại chủ động đòi ly hôn.
Tôi rưng rưng nước mắt.
Suýt nữa thì chờ đến khi hoa cũng tàn.
Phó Tùng đưa tôi một khoản tiền lớn, nói là tiền nuôi con, thực ra là phí chia tay, để dỗ tôi.
Tôi vui vẻ nhận lấy.
Với tôi, đó là tiền bồi thường tổn thất tinh thần.
Nhưng tôi không hối hận.
Ngày xưa, khi nằm trên giường bệnh đau đớn muốn chết, không ít lần nghĩ đến tự sát, là hệ thống đến tìm tôi, giúp tôi hồi phục.
Mọi chuyện xảy ra sau đó, chẳng có gì sánh bằng khát vọng sống nhẹ nhàng và hạnh phúc của tôi.
11
Tôi không ngờ, đề phòng đủ đường, kịch bản vẫn lệch khỏi quỹ đạo.
Bởi vì tiến triển tình cảm giữa Tạ Lẫm và Ôn Nghi Nguyệt là con số 0.
Mà vậy còn chưa xong.
Ngay cả tuyến tình cảm giữa Phó Tùng và Ôn Linh cũng đứng yên không nhúc nhích.
Hệ thống hiếm hoi xuất hiện trở lại, phân tích đầy lý trí:
【Có lẽ là do Phó Tri Việt cứ đòi tìm cô, nên Phó Tùng bận rộn đưa thằng bé đi khắp nơi, khiến quan hệ với Ôn Linh xảy ra khủng hoảng.】
【Ồ.】– tôi hờ hững.
Dù sao thứ tôi muốn, tôi cũng đã có được rồi.
Chuyện tình cảm của người khác không liên quan gì đến tôi cả.
Đúng lúc này—
Một lớn một nhỏ xuất hiện trước mặt tôi.
Phó Tùng trông mệt mỏi thấy rõ, Phó Tri Việt thì vùng ra khỏi tay anh ta, nhào đến ôm tôi:
“Mẹ ơi!”
Tôi nghiêng người tránh đi.
Phó Tri Việt ngã nhào vào khoảng không.
Môi nó mím lại, mắt bắt đầu đỏ hoe.
Phó Tùng chậm rãi bước tới, giọng khàn khàn: “Dư Khâm, em ghét anh thì thôi, nhưng Tri Việt là vô tội.”
Tôi liếc mắt nhìn cậu bé sắp khóc kia, rồi lạnh nhạt nói với Phó Tùng:
“Nó có gene của anh, sao mà vô tội? Chắc tôi là kiểu ‘ghét cả nhà’ luôn rồi.”
Thật ra tôi từng nghĩ đến chuyện sẽ nuôi dạy Phó Tri Việt đàng hoàng, và thực tế tôi đã làm thế suốt một thời gian dài.
Nhưng tất cả tình yêu và trách nhiệm của tôi, đều tan biến khi thằng bé nói muốn tìm Ôn Linh, nhận cô ta làm mẹ.
Bởi vì… không còn lý do nào để cố gắng nữa.
Tôi thở dài, khom người nói với Phó Tri Việt: “Con thích cô Ôn mà, để ba đưa con về tìm cô ấy nhé.”
“Không…” – Phó Tri Việt rụt rè nắm tay tôi, nức nở – “Con thích mẹ cơ. Chỉ có mẹ mới là mẹ con. Mẹ đừng bỏ con…”
“Gì đây?” – Tạ Lẫm bưng hai ly soda bước đến, nhướng mày. Anh điềm nhiên đi tới, đưa cho tôi một ly.
Phó Tùng liếc Tạ Lẫm một cái, rồi nhìn tôi: “Thời gian qua em ở với anh ta à?”
Tôi lười giải thích.
Phó Tri Việt đột ngột đẩy mạnh Tạ Lẫm một cái: “Chính chú cướp mẹ cháu!”
Tạ Lẫm chẳng nuông chiều trẻ con, cười khẩy: “Ồn ào quá, ở đâu ra thằng nhóc phiền phức vậy.”
Dứt lời, anh ta túm cổ áo Phó Tri Việt, nhấc bổng lên rồi ném lại vào lòng Phó Tùng:
“Ly hôn rồi thì đừng quấy rầy Dư Khâm nữa.”
Phó Tùng lạnh mặt, từng chữ phát ra đều nặng nề: “Anh và Dư Khâm bên nhau nhiều năm như vậy, cậu là gì?”
Tạ Lẫm ngước mắt, ánh nhìn cũng lạnh đi: “Bảy năm trước, lúc cô ấy bị chặn ở đầu hẻm, anh rõ ràng thấy, mà đến báo cảnh sát cũng lười. Những năm qua anh mang đến cho cô ấy được gì? Một đứa con?
“Đứa trẻ đó có khiến cô ấy hạnh phúc không? Còn anh thì sao?”
Cổ họng Phó Tùng khẽ động: “Lúc đó tôi chưa quen cô ấy… Sau này tôi cũng hối hận rồi.”
Mi mắt tôi khẽ run.
Một lúc lâu sau, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Không cần hối hận. Vì tôi chưa từng yêu anh.”
Phó Tùng đứng yên, từ từ nhắm mắt lại. Lúc mở ra, mắt anh đỏ ngầu.
“Anh biết.”