Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Thay Thế
5
“Phải không?” Thẩm Dực thản nhiên cắt lời, mục quang vẫn khóa chặt trên ta.
“Trong phủ, có ai khiến ngươi chịu ủy khuất?”
Câu nói nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng lại như tiếng lôi đình vô hình, nổ tung ngay bên tai mọi người.
Sắc mặt phụ thân cùng Vương thị thoắt chốc trắng bệch.
Nụ cười Hạ Khê đông cứng trên mặt.
Triệu mụ mụ bất giác ngẩng phắt đầu, không dám tin nhìn về phía Thẩm Dực, rồi vội vàng cúi rạp, mồ hôi lấm tấm thấm ra nơi thái dương.
Ta giật mình ngẩng đầu, chạm phải cặp mắt sâu không thấy đáy của hắn.
Hắn… là hỏi ta sao?
Sao hắn lại hỏi thế?
Là dò xét? Hay là… điều khác?
Muôn ngàn ý niệm ào ào xoay vần trong đầu, cổ họng như nghẹn lại, một chữ cũng chẳng thốt nổi.
Thẩm Dực tựa hồ chẳng cần lời đáp.
Hắn vươn tay về phía ta.
Chính là bàn tay gân cốt rõ ràng kia — bàn tay từng nắm chặt cổ tay ta ngoài hoa kiệu, lạnh lẽo thấu xương.
Giờ phút này, lại đang lặng lẽ mở ra trước mặt ta.
“Qua đây.” Giọng hắn không cao, song mang theo ý tứ không thể kháng cự.
Ta nhìn bàn tay hắn đưa ra, tim đập dồn dập như trống trận.
Bốn bề ánh mắt như kim châm đâm thẳng vào thân ta.
Phụ thân cùng Vương thị là kinh hãi lẫn cầu khẩn.
Hạ Khê là đố kỵ cùng khó tin.
Triệu mụ mụ là khiếp sợ tột cùng.
Hắn… có ý gì?
Trước mặt người Hà gia, cho ta — kẻ “thay gả” này — một chút thể diện nhỏ nhoi sao?
Trong đầu ta loạn như hồ nhão, thân thể lại chẳng do ta khống chế, chần chừ, chậm rãi, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới, một luồng hàn ý xộc tới.
Nhưng rất nhanh, bàn tay rộng lớn liền khép lại, đem bàn tay ta gói ghém toàn vẹn.
Lực không nặng, nhưng kiên định vô cùng.
Thì ra tay hắn, chẳng phải lúc nào cũng hàn lãnh.
Ít nhất, nơi lòng bàn tay, là ấm áp.
Hắn cứ như vậy, giữa ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ, ghen tỵ của toàn thể Hà gia, thản nhiên dắt ta, ung dung đi thẳng tới chủ vị trong đại sảnh.
“Ngồi.” Hắn buông tay ta ra, chính mình trước tiên ngồi xuống chủ vị.
Ta có chút lúng túng ngồi xuống bên cạnh, toàn thân cứng ngắc.
Đám hạ nhân sớm đã sợ tới hồn phi phách tán, lúng ta lúng túng bưng trà nóng dâng lên.
Thẩm Dực bưng chén trà, dùng nắp khẽ gạt bọt nước, dáng vẻ nhàn nhã, ung dung tao nhã, dường như vừa rồi một câu hỏi kinh thiên, một cái nắm tay chấn động, bất quá chỉ là việc thường nhật.
Hắn ngẩng mắt, nhìn về phía phụ thân và Vương thị vẫn còn sững sờ tại chỗ, ngữ điệu bình thản vô ba:
“Nhạc phụ nhạc mẫu, cũng ngồi đi.”
“Dạ, dạ…” Phụ thân cùng Vương thị lúc này mới như chợt tỉnh mộng, run rẩy ngồi xuống bên mép ghế, chỉ dám ngồi nửa người.
Hạ Khê cắn môi, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng chẳng cam, cũng muốn tìm chỗ ngồi.
Thẩm Dực lại tựa hồ chẳng nhìn thấy, mục quang chuyển về phía Triệu mụ mụ đứng sau lưng ta.
“Triệu mụ mụ.” Thanh âm hắn chẳng cao.
Toàn thân Triệu mụ mụ run lên, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, thanh âm phát run:
“Lão… lão nô có mặt.”
“Phu nhân mấy ngày trước từng ngã bệnh?” Thẩm Dực hỏi, giọng chẳng nghe ra hỉ nộ.
Triệu mụ mụ càng cúi thấp đầu:
“Hồi… hồi bẩm đại nhân, phu nhân là ngẫu cảm phong hàn, đã… đã thỉnh đại phu chẩn trị, khai dược uống rồi, nay đã bình phục.”
“Dùng thuốc gì? Đại phu nào?” Thẩm Dực thanh âm vẫn dửng dưng.
Mồ hôi lạnh theo thái dương Triệu mụ mụ chảy xuống:
“Là… là Lưu đại phu ở Bảo Hòa đường phía tây thành, khai… khai đơn Thanh giải tán…”
“Thanh giải tán?” Thẩm Dực buông chén trà, đáy chén khẽ chạm xuống bàn, phát ra một tiếng “cạch” nhẹ, lại khiến Triệu mụ mụ run lẩy bẩy.
“Phong hàn nhập thể, tà khí ngăn ngoài, Thanh giải tán tính dược tân lương, ngươi dùng thứ này để trị cho phu nhân?” Thanh âm Thẩm Dực chợt lạnh, “Triệu mụ mụ, ngươi quản sự trong phủ bao năm, ngay chút y lý này cũng chẳng hiểu?”
“Lão nô… lão nô…” Triệu mụ mụ sợ đến hồn phi phách tán, rạp mình trên đất, run rẩy như sàng sảy.
“Lão nô hồ đồ! Lão nô đáng chết! Cầu xin đại nhân thứ tội!”
Trong chính sảnh, lặng như tờ.
Nghe được tiếng kim rơi.
Phụ thân cùng Vương thị không dám thở mạnh.
Hạ Khê sắc diện thất sắc, chẳng còn dám vọng động.
Ta ngây người nhìn Triệu mụ mụ quỳ trên đất run rẩy, lại nhìn sang Thẩm Dực thần sắc lạnh băng bên cạnh.
Hắn… hắn biết ta từng ngã bệnh?
Hắn thậm chí biết… Triệu mụ mụ đã dùng sai dược cho ta?
Trong lòng ta cuồn cuộn một cỗ tình cảm khó tả. Là kinh ngạc? Là hoang mang? Hay là… một tia rung động yếu ớt, đến mức ta cũng chẳng dám thừa nhận?
Thẩm Dực chẳng nhìn Triệu mụ mụ nữa, tựa hồ việc xử trí một hạ nhân, bất quá là tiểu tiết.
Ánh mắt hắn, cuối cùng rơi xuống Hạ Khê đứng một bên, sắc mặt tái nhợt.
Hạ Khê bị nhìn tới, toàn thân run lẩy bẩy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Tỷ… tỷ phu…”