Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Tan Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Gì đấy, định đến đây xin chút đơn hàng à?” Tạ Bắc Tiêu khoanh tay cười nhạt. “Người trong này, tiện tay bố thí chút việc thôi cũng đủ khiến cái danh phận hiện tại của anh gánh không nổi đâu.”

Mặt Lục Chi Hoài đỏ bừng vì xấu hổ, giọng nghẹn lại: “Tôi chỉ là… muốn đến nhìn Vận Đường một chút.”

“Lục Chi Hoài, hèn gì hôm nay anh cứ lơ ngơ mất hồn, thì ra là chạy tới nhìn vợ cũ à?” Lục Chi Ninh bước tới, chua ngoa kéo tai Lục Chi Hoài, “Anh nhìn lại mình đi, còn xứng với người ta nữa sao?”

Cô ta vừa dứt lời liền bị Lục Chi Hoài hất tay ra, một cái tát không nhẹ.

Khi ánh mắt tôi quét tới, Lục Chi Ninh vốn ngang ngược là thế lại lập tức cụp mắt, không còn dám ngẩng đầu.

Sự kiêu ngạo, ngây thơ ngày trước đã chẳng còn chút dấu vết nào.

Tóc tai rối bời, làn da sạm sùi, thân hình sau sinh biến dạng, mới hai mươi tư tuổi mà trông cứ như ngoài bốn mươi.

Thật khó tin, người phụ nữ trước mắt từng ngẩng cao đầu thách thức tôi, từng tự tin nói với ánh mắt khiêu khích rằng:

“Sau này, tôi sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Lục.”

Không biết giờ cô ta đã hiểu chưa — nữ chủ nhân hào môn, không phải cứ muốn là có thể làm được.

Ngay cả khi tôi thật sự nhường lại, cô ta cũng không đủ sức mà gánh.

Đứa trẻ trong xe đẩy đột nhiên ê a lên tiếng, Tạ Bắc Tiêu lập tức lao đến: “Ngoan nào bảo bối, ba bế con nha\~”

Tôi và Tạ Bắc Tiêu mỗi người bế một bé, cùng nhau bước vào sảnh tiệc.

Không ai quay đầu lại.

Cũng chẳng ai nhìn thấy phía sau, ở một góc khuất, Lục Chi Hoài đang bóp cổ Lục Chi Ninh, ánh mắt u ám đến phát lạnh:

“Tất cả là do cô! Là cô khiến Vận Đường rời xa tôi! Sao cô không đi chết đi?!”

Hừ.

Cái gọi là “kỷ niệm khó quên thuở thiếu thời” — đến cuối cùng cũng chỉ là thế mà thôi.

Sau tiệc đầy tháng, Tạ Bắc Tiêu chuyển toàn bộ sản nghiệp dưới tên mình cho tôi.

“Vợ ơi, nếu một ngày nào đó anh dám có lỗi với em, em cứ bắt anh ra đi tay trắng.”

“Ồ? Anh dám chắc sẽ không?”

“Dĩ nhiên là không rồi! Anh thề đấy.”

“Ừm, em tin anh.”

“Vậy… mình sinh thêm hai đứa nữa đi nhé? Gene tốt như anh mà không nhân rộng thì phí quá!”

“Tạ Bắc Tiêu!”

Tôi bật cười, ôm lấy anh — cái người đàn ông suốt ngày nghĩ đủ trò quậy phá, nhưng lại luôn cho tôi cảm giác vững chãi nhất.

Giây phút ấy, hạnh phúc như tràn ngập trong tim.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra:

Lục Chi Ninh xuất hiện, chẳng phải để phá vỡ cuộc sống của tôi, mà là để dẫn Lục Chi Hoài rời khỏi con đường tôi đang đi.

Bởi vì — tôi xứng đáng có được người tốt hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)