Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Khuất Lấp

Kết hôn đã năm năm, trong mắt mọi người, Cố Thì Thanh luôn là người chồng hoàn hảo.

Chỉ có điều… anh ấy là một con nghiện công việc.

Cho đến một ngày, công ty tổ chức team building, cả nhóm chơi trò “Thật hay Thách”. Cô thực tập sinh mới cứ nhất quyết kéo tôi cùng giả say rồi gọi điện cho người yêu đến đón.

Điện thoại của Cố Thì Thanh đổ chuông vài giây rồi bị cúp máy. Anh chỉ để lại một tin nhắn: “Bận.”

Nhưng ngay sau đó—“Anh đến đón em ngay.”

Giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại của cô thực tập sinh “trà xanh”.

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy thách thức của cô ta.

Tôi nghĩ… cuộc hôn nhân này đến lúc nên kết thúc rồi.

1.

Tôi vốn không định tham gia buổi team building này.

Chơi nguyên một ngày mệt rã rời, tôi chỉ muốn ăn tối xong là về nhà nghỉ ngơi. Không ngờ một cô gái bất ngờ chen đến ngồi sát cạnh tôi.

Tôi vừa định dịch người sang một bên thì có người nhắc cô ta:

“Tống Hiểu Vi, đây là Phó Tổng giám đốc Thẩm của công ty mình, đừng chen gần quá.”

Tôi mỉm cười, “Không sao đâu, đi chơi mà, cứ thoải mái một chút cũng được…”

Cô gái tên Tống Hiểu Vi đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Cô ấy rất xinh, cặp mắt to tròn lấp lánh, trong veo sạch sẽ, nụ cười dịu dàng dễ gây thiện cảm.

Tôi hỏi, “Em là người mới à?”

Tống Hiểu Vi đưa tay ra, “Em là thực tập sinh mới vào, năm nay mới hai mốt.”

Tôi khẽ gật đầu.

Cô ta bỗng nhiên nói: “Chúng ta chơi trò ‘Thật hay Thách’ đi chị Thẩm, chị với em làm mẫu cho mọi người trước nhé.”

Còn chưa kịp nói gì, cô ta đã cầm điện thoại của tôi đưa lại, nhướng mày: “Dám không, Phó Tổng?”

Tôi cũng hơi thích cái kiểu gan dạ của cô bé này, mới vào nghề đã không sợ trời không sợ đất. Mọi người xung quanh cũng đang hào hứng, tôi không muốn làm mất hứng nên đành cầm điện thoại.

“Tụi mình chơi sao?”

“Giả say, rồi gọi điện nhờ người yêu đến đón!” Tống Hiểu Vi nói mà mắt sáng rực, như thể rất mong chờ.

Tôi tiếp xúc với nhiều người rồi, nên lập tức nhận ra trong ánh mắt hào hứng của cô ta có pha lẫn sự đắc ý và thách thức.

Một trong những “người trẻ muốn cải tổ môi trường công sở” trong truyền thuyết lại đến công ty tôi rồi sao?

Tôi không giận, chỉ thấy buồn cười, rồi bấm số của Cố Thì Thanh.Vì đang chơi “Thách”, tôi bật loa ngoài.

Xung quanh bắt đầu có người đùa cợt:“Tống Hiểu Vi à, em chơi trò này với Phó Tổng Thẩm là tự rước họa vào thân đấy.”

“Em chưa gặp Tổng Giám đốc Cố của tụi mình nhỉ? Là chồng của chị Thẩm, kiểu mẫu của ông chồng lý tưởng đấy.”

“Chị Thẩm mà vừa gọi, Tổng Cố cho dù đang họp cũng sẽ lập tức chạy qua liền!”

Trong lúc mọi người đang nói cười, điện thoại tôi vẫn kêu tiếng máy bận.Cuối cùng… bị cúp máy.

Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Thì Thanh, chỉ vỏn vẹn một chữ: “Bận.”

Tôi bật cười: “Tôi thua rồi.”

“Đến lượt em.” Tống Hiểu Vi giọng vui vẻ.

Mọi người xung quanh ra hiệu bảo cô ta đừng gọi nữa, nhưng cô ta vẫn còn trẻ, chưa hiểu quy tắc ngầm của chốn công sở, cũng chẳng biết kiêng dè ai.

Điện thoại được kết nối.

Tống Hiểu Vi cất giọng ngọt ngào như mật: “Em say rồi… Anh đến đón em nhé?”

Nói xong, cô ta nghiêng đầu, nhìn thẳng tôi, hơi ngẩng cằm, nhướng mày – kiểu thách thức không thể rõ ràng hơn.

Tôi bắt đầu cảm thấy… cô gái này hình như đang cố ý nhắm vào tôi.

Nhưng tôi không hiểu cô ta lấy lý do gì mà làm thế.

Tôi chưa từng gặp cô ta trước đây. Sau này ngoài mấy dịp tập thể, chắc cô ta cũng chẳng có cơ hội gặp tôi.

Ngay giây tiếp theo, giọng đàn ông phát ra từ điện thoại của cô ta:

“Anh đến đón em ngay.”

Giọng nói trầm thấp ấy khiến toàn thân tôi cứng đờ, giống như đang đi ngoài phố mà bất ngờ bị ai dội nguyên một xô nước lạnh lên đầu.

Tôi quá quen với giọng nói này… vì đó là chồng tôi.

Cố Thì Thanh.

“Được thôi, em đợi anh.” – Tống Hiểu Vi cúp máy, rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt lẫn thần thái đầy vẻ đắc ý và khiêu khích, không hề giấu giếm.

Cô ta như một vị tướng thắng trận trở về.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu lý do cô ta nhắm vào tôi là gì.

Thì ra… cô ta không đến để “chỉnh đốn môi trường công sở”, mà là để “chỉnh đốn hôn nhân của tôi”.

2.

Lúc này, tôi chỉ thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Việc Cố Thì Thanh không nghe máy tôi, nhưng lại lập tức đồng ý đến đón một cô gái khác, tôi còn chưa kịp nổi giận cho ra trò.

Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại của Tống Hiểu Vi, khẽ cười nhắc: “Em quên gửi địa chỉ cho người yêu rồi đấy.”

Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ “người yêu”.

Tống Hiểu Vi nhìn tôi như thể tôi ngốc lắm vậy, mỉm cười đáp: “Ờ nhỉ, cảm ơn chị nhắc nha, em gửi định vị ngay đây.”

Cô ta thản nhiên lấy điện thoại ra, trước mặt tôi mà mở WeChat, gửi định vị cho Cố Thì Thanh.

Còn cố ý cho tôi thấy phần ghi chú anh ấy đặt cho cô ta: “Cưng yêu!!!”

Lúc này, trong phòng đã có vài người bắt đầu nhìn Tống Hiểu Vi với ánh mắt khác lạ. Dù họ không hiểu rõ mâu thuẫn giữa tôi và cô ta, nhưng cái kiểu cố sống cố chết muốn “vượt mặt cấp trên của cấp trên của cấp trên” như vậy, trong mắt mọi người chỉ là EQ thấp, không biết cư xử.

Dù tôi không nói gì, cô ta sau này ở công ty cũng khó sống.

Tất nhiên, trừ phi… người yêu cô ta chịu đứng ra chống lưng.

Cơn giận trong tôi dần dần bùng lên, càng lúc càng mạnh mẽ.

Khoảng bốn mươi phút sau, cửa phòng bao mở ra.

Tống Hiểu Vi đang cười nói với mọi người, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức sáng rỡ.

Những người khác khi nhìn thấy người đến thì đồng loạt đứng dậy.

Có người cười lớn:

“Ai bảo Phó Tổng Thẩm thua chứ? Nhìn xem, Tổng Cố tới đón chị ấy rồi kìa!”

“Chị Thẩm không thèm chấp tụi mình thôi, chứ chơi thật thì ai thắng nổi chị ấy?”

“Tổng Cố, anh vẫn không yên tâm để chị Thẩm ở lại đây đúng không?”

Cố Thì Thanh mỉm cười lịch thiệp, gật đầu chào mọi người rồi bước thẳng về phía tôi. Giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng và quan tâm vang lên, giống hệt như mỗi lần anh nói chuyện với tôi.

“Em uống bao nhiêu rồi?”

Anh đỡ tôi đứng dậy, quay sang nói với mọi người:

“Dạ dày Ảnh Thư không tốt, hôm nay chơi đến đây thôi, tôi đưa cô ấy về trước nhé. Mọi người cứ tiếp tục, chơi vui vẻ.”

“Yên tâm đi Tổng Cố, bọn em chơi tới bến luôn!”

“Chị Thẩm, chị về nghỉ ngơi nhé!”

“Ha ha, Tổng Cố lo quá rồi, tụi em phải giải thích thôi.”

“Chị Thẩm đâu có uống nhiều, chỉ là đang chơi trò thử thách thôi mà!”

“Hiểu Vi thua rồi, phải uống phạt đó!”Tôi đứng dậy, cúi mắt nhìn về phía Tống Hiểu Vi.

Cô ta đang uất ức nhìn Cố Thì Thanh, trông như một cô bé bị bắt nạt, đáng thương không để đâu cho hết.

Tôi bật cười khẽ:

“Chỉ là trò chơi thôi mà, đừng để trong lòng.

“Muốn chơi tiếp không? Hoặc… bọn tôi tiện đường đưa em về luôn?”

Tống Hiểu Vi chu môi, rút mắt khỏi Cố Thì Thanh, cố tỏ ra mạnh mẽ:

“Không cần, em tự về được.”

“Thua là thua, em chấp nhận phạt.” – Cô ta nói xong liền ngửa cổ uống cạn ly rượu trước mặt.

Rồi lại rót thêm một ly, “Tự phạt ba ly.”Tôi hơi nghiêng đầu, quay sang nhìn Cố Thì Thanh.

Tống Hiểu Vi rõ ràng đang giận dỗi, nhưng Cố Thì Thanh… từ lúc bước vào tới giờ, mắt anh chỉ nhìn tôi, không liếc cô ta lấy một lần.

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh vẫn nhẹ nhàng như cũ:

“Về thôi.”

Tôi gật đầu chào mọi người, rồi rời đi thẳng.Cố Thì Thanh cầm túi xách của tôi, lặng lẽ đi phía sau.