Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Không Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhìn hai con người trước mặt, tim như bị dao cứa.

Tôi chợt bật cười.

Cười đến rơi nước mắt.

“Tôi nói không lấy là không lấy!”

Tạ Bắc Xuyên không chút do dự, giơ tay gọi hai cảnh vệ vào:

“Giang Ưu Vi vi phạm kỷ luật quân đội, đưa cô ấy ra sân huấn luyện chạy 100 vòng, không được dừng lại.”

Trong nhà, Thẩm Trân Châu khóc như hoa lê gặp mưa.

Tạ Bắc Xuyên dịu dàng dỗ dành:

“Đừng buồn, anh dẫn em đến trung tâm thương mại chọn sợi khác. Tuy không bằng ba tặng, nhưng cũng là tấm lòng của anh.”

Ngoài sân huấn luyện, mưa như trút nước.

Hai cảnh vệ nhìn tôi ái ngại:

“Chị dâu, quân lệnh khó trái… nếu chị không chạy, chúng em cũng bị liên lụy.”

Tôi cắn răng, bước đi giữa cơn mưa như roi quất.

Mưa thấm ướt quần áo, vết mổ ở bụng đau rát từng cơn.

Tôi ôm bụng, chạy từng vòng, từng vòng, cho đến khi kiệt sức, ngã gục giữa bùn đất.

Lúc tỉnh lại, tôi đã được đưa trở lại bệnh viện, vết thương được băng bó lại cẩn thận.

Một nhân viên đưa giấy tờ đến:

“Đồng chí Giang, đây là giấy chứng nhận ly hôn của cô. Xin nhận cho.”

Nhận lấy tờ giấy mỏng ấy, tôi chợt nhớ đến ngày mình từng vui mừng nhận lấy giấy đăng ký kết hôn.

Thời gian trôi qua tình sâu đến đâu cũng chẳng giữ nổi duyên.

Ngoài cửa truyền vào tiếng thì thầm của y tá:

“Nghe nói Tạ Tư lệnh vì Thẩm Trân Châu mà bao trọn quầy trang sức của trung tâm thương mại đấy!”

“Đúng vậy, cô ấy thích gì là anh ấy mua hết. Đúng là cưng chiều hết mức.”

“Có lẽ, vợ của tư lệnh sắp đổi người rồi.”

Tôi siết chặt giấy ly hôn, lòng nhẹ nhõm như gió thoảng.

Bọn họ nói đúng, phu nhân Tạ Tư lệnh, đúng là nên thay rồi.

Xuất viện xong, tôi xách hành lý lên tàu đi thẳng đến sân bay.

Khung cảnh ngoài cửa sổ lùi dần về sau, tôi lặng lẽ nhìn ngắm.

Núi cao sông dài, Tạ Bắc Xuyên — kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.

8

Sau hai ngày đưa Thẩm Trân Châu đi dạo mua sắm, Tạ Bắc Xuyên mới quay về Bộ tư lệnh.

Vừa bước vào cửa, đã có người đưa cho anh một tập tài liệu:

“Tạ Tư lệnh, đây là giấy chứng nhận ly hôn của anh, mời anh xem qua.”

Tạ Bắc Xuyên sững người:

“Giấy ly hôn gì cơ? Tôi chưa từng nộp đơn ly hôn.”

“Là đồng chí Giang nộp. Cô ấy đang làm thủ tục di cư, theo quy định, quân nhân không được kết hôn với người có quốc tịch nước ngoài, nên hôn nhân giữa hai người đã bị hủy bỏ.”

Di cư? Hủy bỏ hôn nhân?

Tạ Bắc Xuyên như bị sét đánh ngang tai, đứng chết lặng, tập giấy trong tay rơi xuống đất.

Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhẹ tênh ấy – nhưng lại nặng như ngàn cân.

Tâm trí trống rỗng, bên tai chỉ còn vọng lại mấy chữ: “hôn nhân đã bị hủy bỏ.”

Hủy bỏ?

Hôn nhân giữa anh và Giang Ưu Vi… cứ thế mà chấm dứt sao?

Một nỗi hoảng loạn chưa từng có ập đến, như nước lạnh dội khắp tứ chi.

Anh cúi người nhặt tờ giấy lên, ánh mắt khóa chặt vào con dấu đỏ chót.

“Không thể nào… Cô ấy sao có thể…” Anh lẩm bẩm, như muốn tự thuyết phục mình đây chỉ là một trò đùa hoang đường.

Giang Ưu Vi làm sao có thể rời xa anh?

Người phụ nữ từng một lòng một dạ với anh, làm sao lại có thể đệ đơn ly hôn?

Anh không tin.

Ngay giây sau, anh quay đầu chạy thẳng về nhà.

Chưa bao giờ quãng đường từ Bộ tư lệnh về nhà lại dài đến vậy.

“Ưu Vi! Vi Vi!”

Anh đẩy mạnh cửa nhà, giọng run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.

Đáp lại anh, chỉ là sự tĩnh lặng chết chóc.

Phòng khách vẫn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.

Anh lao vào phòng ngủ.

Một nửa tủ quần áo trống trơn, những quyển sách cô hay đọc cốc nước ở đầu giường…

Tất cả đồ dùng cá nhân mang dấu vết của cô đều biến mất.

Anh như phát điên, lục tung cả căn phòng, hy vọng tìm được chút tàn dư của cô.

Đúng lúc ấy, Thẩm Trân Châu xách túi lớn túi nhỏ bước vào.

“Tạ Tư lệnh, anh đang cuống quýt tìm gì vậy?”

Tạ Bắc Xuyên hoàn toàn không để tâm đến cô ta, căn phòng bị anh lật tung thành bãi chiến trường.

Đây là lần đầu tiên Tạ Bắc Xuyên không thèm trả lời cô ta.

Thẩm Trân Châu không vui, bĩu môi:

“Tạ Tư lệnh, đến anh giờ cũng không chào đón em nữa sao? Chị Ưu Vi đối xử với em như thế, giờ anh cũng làm lơ em… Vậy em đi là được chứ gì!”

Nói rồi, cô ta quay vào phòng thu dọn hành lý.

Chẳng bao lâu, cô ta kéo vali đi ra, vừa đi vừa làm nũng:

“Tạ Tư lệnh, cảm ơn anh đã cho em ở nhờ. Sau này em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”

Nhưng lần này, không còn ai níu giữ cô ta nữa.

Người đàn ông quay lưng lại, giọng khô khốc:

“Muốn đi thì đi nhanh, đừng ở đây chướng mắt.”

Thẩm Trân Châu chết sững.

Tạ Bắc Xuyên… dám đối xử với cô ta như vậy?

Cơn tủi thân dâng lên ngập ngụa, cô ta bước ra cửa với đôi mắt đỏ hoe.

Một vệ binh thấy vậy, liền nhỏ giọng an ủi:

“Cô Thẩm, đừng giận Tạ Tư lệnh. Đồng chí Giang vừa ly hôn với anh ấy, tâm trạng anh ấy đang rất tệ.”

“Ly hôn?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)