Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Không Tình Yêu
8
“Em có đau không, Kiều Nhã? Em chảy nhiều máu lắm… có đau không?” – Giọng anh run rẩy.
“Tất nhiên là đau… đồ khốn.” Nói xong, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.
Tôi ngã từ rất cao xuống, tôi biết… cơ hội sống là rất mong manh.
“Gọi điện… cho Sở Lãng…”
Tôi không còn sức để nói trọn câu, chỉ dựa vào chút ý thức cuối cùng nhắc anh: “Chồng… gọi điện…”
Giống hệt như lúc mới cưới, tôi vẫn hay trêu anh như thế.
Sở Dương thoáng ngẩn người, rồi vội vàng gọi cho Sở Lãng.
Đã rất lâu rồi tôi không gọi anh là “chồng”.
Tôi từng nói, chúng tôi cách nhau quá xa, gọi như vậy cứ như tôi là người được bao nuôi.
Hồi đó anh làm gì nhỉ?
Anh từng mạnh mẽ giữ chặt khóe môi đang cong lên của tôi.
Nhưng bây giờ… cô gái nhỏ này sẽ chẳng bao giờ cười nữa.
Sở Lãng đến rất nhanh, không cho Sở Dương kịp phản ứng.
Anh lập tức vào phòng cấp cứu, lát sau bước ra với một chiếc hộp trên tay.
Sở Dương dường như nhận ra điều gì, không chịu để anh đi.
Sở Lãng liền đấm anh một cú thật mạnh: “Thời gian để ghép tim chỉ có 8 tiếng. Kiều Húc An đang đợi.”
“Còn Kiều Nhã… cũng đang đợi.” Đợi để cuối cùng cũng trở nên “có ích”.
Sở Dương ngây dại buông tay, quỳ gục xuống đất.
“Người nhà bệnh nhân, xin lỗi…”
“Người nhà bệnh nhân, phía cảnh sát cần anh phối hợp lấy lời khai. Tài xế đâm các người dường như cố ý…”
“Chúng tôi đã khống chế tài xế. Hắn miệng luôn gọi tên Hứa Hề Nhiễm, anh có biết chuyện này không…”
“Nếu cần hỏa táng thi thể…”
“Tội nghiệp… cô gái này mới 28 tuổi…”
“Đợi đã… các người đợi đã…” Sở Dương vùng vẫy, đầu anh như bị xé toạc, đau nhói.
Cô ấy chưa chết… sao có thể chết được… Cô ấy sẽ không chết…
Sở Lãng nói ca phẫu thuật rất thuận lợi, bảo Kiều Nhã có thể yên tâm.
Làm xong phẫu thuật, Sở Lãng đưa bố Kiều Nhã tới bệnh viện bên này.
Sở Dương vẫn ngồi ngây dại dưới đất, máu khô đã dính trên tay, mấy ngón tay cứ lặp đi lặp lại động tác miết lên vết máu ấy.
“Sở Dương.” – Cuối cùng, không nỡ, Sở Lãng bước đến, vỗ vai em trai. “Đi lo hậu sự đi.”
Sở Dương ngẩng lên, nhìn người bố quỳ sụp xuống đất khóc nấc, lại nhìn sang người anh với gương mặt u buồn.
Anh khẽ gật đầu, đứng dậy, dìu bố vợ đi gặp Kiều Nhã lần cuối.
“Cậu cũng đừng chiều con bé quá.
Sao lại vì giận mà bỏ đi du lịch, ngay cả khi anh trai phẫu thuật cũng không về?”
“Nó đấy… từ bé đã như vậy, lúc nào cũng muốn gây chú ý.
Ngày nào cũng ầm ĩ tranh giành tình cảm với anh trai.”
Mẹ Kiều Nhã lải nhải bên tai, khiến Sở Dương dần hiểu vì sao mỗi lần nghe điện thoại, Kiều
Nhã lại không vui.
“Thôi, đừng nói nữa.” – Bố cô lên tiếng chặn lại.
“Còn cậu nữa, con rể à, anh trai vợ mổ xong, cậu không biết biến đi đâu, gọi cũng chẳng nghe…”
Hình như ai đó đã cầm máy của anh, giọng mẹ cô nhỏ dần.
“Con rể à, thay tôi nói với Nhã Nhã, ca phẫu thuật của anh nó rất thuận lợi.
Sau này có thể đưa nó đi ngắm biển rồi.”
“Sau này nó muốn đi đâu, tôi cũng sẽ đưa nó đi.”
“Bảo nó về sớm nhé, tôi nhớ nó rồi.”
Giọng Kiều Húc An tràn đầy niềm vui và hy vọng như được tái sinh.
“Này, con rể, nhớ dặn Nhã Nhã đừng ăn lạnh nhiều, lần nào ăn cũng đau bụng.
Cậu nhớ pha nước 75 độ với nửa thìa đường trắng cho nó uống, nó sẽ dễ chịu hơn.”
“Nhớ nhé, nó đau bụng sẽ khóc đấy.”
“Vâng, mẹ.”
Sở Dương cúp máy, trong lòng trống rỗng, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Sở Lãng nói Húc An còn cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Vì vậy, họ bàn nhau cứ nói rằng Kiều Nhã giận dỗi Sở Dương, tự mình bỏ đi du lịch.
Sở Dương chỉ còn cách đuổi theo, để biến mất một thời gian và “dỗ” vợ về.
Nhân dịp này, anh lấy hết số ngày nghỉ phép lẽ ra dành cho Kiều Nhã, cho mình một kỳ nghỉ dài.
Chỉ là… một mình thì biết làm gì đây?
Đang ngẩn người, chú chó phốc sóc nhỏ lôi cái bát của mình lạch cạch đập vào mắt cá chân anh.
Đúng là đói một giây cũng không chịu được, y như ai kia – vừa nũng nịu vừa khó chiều.
Anh đưa ngón tay chọc vào cái cục bông nhỏ chưa to bằng hai bàn tay mình.
Chọc một cái là lõm hẳn xuống một lỗ.
Vốn dĩ nó đã bé, lại còn nhẹ bẫng.
Anh chưa từng nuôi thú cưng, nhất là loại nhỏ xinh như thế này. Vậy nên anh rút điện thoại ra, tìm thông tin về giống chó phốc sóc.
Kết quả hiện lên đầu tiên là: “Cân nhắc trước khi nuôi phốc sóc – vì chúng cực kỳ bám người và rất thích khiêu khích.”
Khóe miệng anh bất giác cong lên. Đúng là con chó mà cô ấy sẽ chọn cho anh.
Như thể lại nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát, đơn thuần của cô nhìn anh,
trong tay không kìm được mà chạm vào eo anh.
“Chú à, chú biết không, chú đàn ông lắm đó nha~”
“Em nói kiểu giọng gì thế?”