Chương 6 - Cuộc Hôn Nhân Không Tình Yêu
6
Giống như bố mẹ vì anh trai mà cố tình lờ tôi đi, giống như Sở Dương chọn tôi để lừa mình quên đi người khác.
Tôi cảm thấy… sống như vậy, chẳng ai hạnh phúc cả.
Họ đâu giống tôi – chỉ còn một tháng để sống – vậy mà vẫn cứ dằn vặt bản thân và người khác.
Thế nên, khi Sở Dương ôm tôi khóc, tôi đã quyết định… đi tìm Hứa Hề Nhiễm.
Dỗ cho Sở Dương ngủ xong, tôi lặng lẽ lấy tờ giấy ghi địa chỉ anh kẹp sau ốp điện thoại,
cùng tấm ảnh của Hứa Hề Nhiễm giấu trong nhà – là ảnh cưới của hai người đã chụp từ trước.
Tôi vẫn muốn đến gặp anh trai thêm một lần nữa. Lần này, tôi nhờ Sở Lãng tìm cách kéo bố mẹ ra ngoài.
Anh nằm trên giường yên tĩnh như một con búp bê sứ, ánh đèn rọi vào khiến làn da trắng đến phát sáng.
Khi tôi đang nhìn anh, dường như cảm nhận được sự có mặt của tôi, anh khẽ mở mắt.
“Nhã Nhã, em ăn cơm chưa?” Bệnh tật khiến anh lẫn lộn thời gian, quên mất bây giờ là lúc nào.
Tôi không đáp, chỉ nắm lấy tay anh – hơi ấm yếu ớt ấy khiến tôi không muốn buông.
“Nhã Nhã, tay em lạnh quá, phải mặc thêm áo.” Anh đã rất mệt, nhưng vẫn lo cho tôi.
Nói được vài câu, anh lại thiếp đi. Nước mắt tôi rơi thẳng xuống ga giường.
“Anh à, ngủ yên nhé. Tỉnh dậy sẽ có thiên sứ mang quà đến cho anh.”
Tôi hôn nhẹ lên trán anh – lời chúc dành cho người tôi yêu thương nhất.
Thành phố ấy thực ra rất gần, chỉ cần đi xe khách hai tiếng là tới.
Vừa lên xe, tôi vào trang web trường đại học của Sở Dương, quả nhiên, video của anh vẫn ghim ở đầu.
Trong đó, cậu thiếu niên 18 tuổi bỡ ngỡ kể về lần gặp gỡ đầu tiên đã đem lòng yêu cô gái xinh đẹp, độc lập.
Vì muốn trở thành chỗ dựa cho cô, anh đã cố gắng hết mình.
Cuối cùng, trong vườn hoa hướng dương mà cậu đã vun trồng suốt thời niên thiếu, cô gái đồng ý lời tỏ tình.
Ngày tốt nghiệp tiến sĩ, chàng trai mời toàn bộ bạn bè của cô đến, mỗi người cầm một đóa hoa, tiễn cô từng bước vào lễ đường.
Mỗi bước đi là một món quà cho từng tuổi của cô.
Anh còn chuẩn bị sẵn tên cho hai đứa con – một trai, một gái.
Con trai sẽ bảo vệ mẹ, con gái sẽ bầu bạn với mẹ.
Cuối cùng, chính vị giáo sư chung của họ trao giấy chứng nhận kết hôn.
Những con chữ khắc tên hai người – từng nét, từng nét đều thật sâu.
Tôi xem video hết lần này đến lần khác, không biết chán.
Thì ra, dáng vẻ khi anh yêu một người lại quyến rũ đến vậy.
Phải… đã từng yêu một người mãnh liệt đến thế, làm sao còn có thể yêu thêm ai khác?
Ván cược này, tôi thua trắng.
Khi xe đến bến, Sở Dương gọi điện tới.
Có lẽ viên thuốc ngủ tôi bỏ vào không giúp tôi giành thêm nhiều thời gian.
“Em đang ở đâu? Em đã lấy gì?” – Giọng anh dồn dập.
“Em chẳng lấy gì cả.” – Tôi cố nén run rẩy.
“Về đi, có gì nói rõ. Đừng làm phiền cô ấy, cô ấy chẳng làm gì cả.”
“Nếu em không về, anh sẽ tìm đến bố mẹ em…”
“Em sẽ không về đâu.
Sở Dương, anh đúng là đồ khốn.
Em chỉ lấy một tấm ảnh của Hứa Hề Nhiễm thôi mà.”
“Dù sao anh cũng có cả đống ảnh của cô ấy.
Dù sao hàng tháng anh cũng cho người đi chụp ảnh cô ấy…”
“Còn em thì chẳng có lấy một tấm.”
“Anh yên tâm, em chỉ muốn để mọi thứ trở lại như ban đầu.
Sẽ nhanh thôi, rồi kết thúc.”
Nói xong, tôi tắt máy.
Tim đau, người đau, bây giờ đến cả tai cũng đau nhói.
Tôi nghiến răng lau khô nước mắt, đổ ra một nắm thuốc giảm đau, nuốt vào miệng.
Vừa đấm ngực để nuốt xuống, một chai nước đã được đưa tới trước mặt.
Ngẩng đầu, tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ đỏ rất đặc biệt.
“Chị đang đợi ai à?” – Tôi uống ngụm nước của chị, hỏi.
Chị như không ngờ tôi sẽ bắt chuyện, ngẩn ra vài giây, rồi ngước nhìn về phía cửa ra, mỉm cười lắc đầu.
“Tôi đói quá. Chị có thể dẫn tôi đi ăn ngon được không?”
Hứa Hề Nhiễm nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu.
“Em thật đáng yêu.” – Chị xoa đầu tôi, ánh mắt thoáng chút buồn bã.
“Vừa nãy em hỏi tôi có đang đợi ai không… Thật ra tôi cũng chỉ là đang đánh cược thôi.”
Chị khẽ siết cốc nước trong tay.
Thấy tôi khó chịu, chị đưa tôi vào một nhà hàng, gọi một bát canh nóng.
“Người đó… hai hôm trước có đến. Tôi chỉ đứng nhìn từ xa. Hình như chẳng thay đổi… mà lại như đã khác.”
“Bọn tôi ở bên nhau mười năm.” – Chị nhìn tôi, nói chậm rãi.
“Tại sao lại chia tay?” – Tôi giả vờ không biết.
“Giống hệt một đoạn trong phim buồn. Một người cha vũ phu, một người mẹ thực dụng… là kiếp nạn mà ngay cả khi tôi đã trở thành tiến sĩ, vẫn không thể thoát.”
“Là tôi tự ti trước… là tôi sợ mình không xứng với anh ấy, nên mới bỏ chạy.