Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Khó Lường
5
“Em chưa chết… Anh ơi, em vẫn còn sống… Em còn sống mà!”
Cô nghẹn ngào, từ từ leo ra khỏi quan tài, nhưng quá yếu nên đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất:
“Anh ơi, em đợi anh bao nhiêu năm rồi… cuối cùng cũng đợi được anh trở về…”
Trương Mãnh không kìm được nữa, lao đến ôm chặt lấy cô.
Đôi tay rắn chắc đầy cơ bắp của anh, khi ôm lấy em gái lại nhẹ nhàng đến mức sợ làm cô đau, như đang nâng niu một món bảo vật quý giá nhất đời.
“Anh ở đây rồi… Anh về rồi…”
Giọng anh nghẹn ngào, người đàn ông từng máu lạnh vô tình này, giờ đây khóc như một đứa trẻ.
Nhìn thấy thân thể đầy vết bầm, túi phân treo lủng lẳng trên người em gái, Trương Mãnh tức giận đến nỗi hai mắt đỏ rực. Anh ôm chặt lấy cô, chỉ tay về phía Vương Kiến Quân đang hôn mê dưới đất:
“Ngoài thằng khốn nạn này, còn ai làm em ra nông nỗi này nữa? Nói cho anh biết, anh sẽ nghiền xương nó!”
Trương Mỹ Linh run rẩy trong lòng anh trai, nước mắt đầm đìa, bao uất ức bao năm như vỡ òa.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng quỷ dị nhưng đầy thương tâm ấy, đều ngây người, quên cả sợ hãi.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt của Trương Mãnh lại dừng lại trên tôi — người đang bị hai tên lực lưỡng giữ chặt, ánh mắt anh ta lập tức lạnh lùng trở lại, hạ giọng ra lệnh:
“Còn chờ gì nữa? Kéo con đàn bà này ra ngoài cho tôi! Phải để nó đền mạng cho em gái tôi!”
Hai gã to con lại định lôi tôi đi.
“Đừng đụng vào cô ấy!”
Trương Mỹ Linh bỗng từ trong lòng Trương Mãnh vùng ra, loạng choạng lao đến che chắn trước mặt tôi, dang tay ra bảo vệ tôi, ánh mắt đầy đau lòng.
Cô quay đầu hét lên với anh trai:
“Anh! Không được làm hại cô Chu! Mau thả cô ấy ra! Chính cô ấy đã cứu em!”
Trương Mãnh sững người:
“Em nói gì?”
“Hôm qua ở đây, lúc em bị Vương Kiến Quân đánh, tất cả mọi người đều đứng nhìn, chỉ có một mình cô Chu xông ra bảo vệ em. Nếu không có cô ấy, em đã không còn sống đến hôm nay!”
Trương Mỹ Linh quay sang nhìn tôi, mắt đẫm lệ:
“Cô ấy bị Vương Kiến Quân đánh đến mặt đầy máu, anh nhìn vết thương trên trán cô ấy kìa — là vì bảo vệ em mới bị vậy! Cũng chính cô ấy bảo em giả vờ ngất, nếu không chắc em đã bị đánh chết rồi!”
Cô chỉ vào Vương Kiến Quân đang bất tỉnh trên sàn, giọng gào lên:
“Cô Chu còn là người đã báo cảnh sát! Nhờ vậy anh mới biết tin em… Nếu không có cô ấy, em sớm đã chết rồi!”
Mọi người nghe Trương Mỹ Linh nói xong đều sững sờ tại chỗ.
Tôn Thế Văn và Từ Tĩnh Hàn sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt ngập tràn hoảng loạn.
Tôi nhìn hai kẻ đó chật vật, khẽ nhếch môi cười lạnh.
Trương Mãnh nhíu mày, đau xót hỏi:
“Những vết thương trên người em…”
Trương Mỹ Linh nghẹn ngào đáp:
“Là do Vương Kiến Quân đánh. Sau khi cưới, vì em mãi không có con nên anh ta đánh đập em đủ kiểu. Về sau anh ta nghiện rượu, ngoại tình bên ngoài, mỗi lần về nhà đều trút giận lên người em.”
Cô vén tay áo, để lộ những vết bầm tím, chồng chất vết cũ lẫn vết mới — nhìn mà rợn người.
“Nhưng người thật sự đẩy em đến bước đường cùng — chính là bọn họ!”
Cô đột ngột quay sang chỉ thẳng vào Tôn Thế Văn và Từ Tĩnh Hàn, trong mắt lấp đầy hận ý như muốn thiêu cháy cả hai.
Tôn Thế Văn và Từ Tĩnh Hàn liếc nhìn nhau, cố gắng giữ bình tĩnh bước lên vài bước, gương mặt gượng cười còn khó coi hơn khóc:
“Chị Trương, chị không sao là tốt rồi! Ban nãy chúng tôi còn tưởng… haiz, đúng là hú vía một trận!”
Từ Tĩnh Hàn cũng lập tức bước tới, giả vờ lau khóe mắt:
“Đúng đấy, thấy chị tỉnh lại, tim tôi như rơi xuống đất, chị không biết đâu, lúc nhìn thấy quan tài của chị tôi đã buồn đến mức nào…”
Trương Mỹ Linh nhìn họ chằm chằm, trong mắt đầy thù hận:
“Sao thế? Lo tôi chưa chết hẳn, làm hỏng chuyện tốt của hai người à?”
Cô lạnh lùng cắt ngang lời dối trá của họ:
“Từ Tĩnh Hàn, Tôn Thế Văn, tôi thành ra như hôm nay — người không ra người, quỷ không ra quỷ — tất cả đều là nhờ hai người đấy, cặp cặn bã các người!”
Nụ cười lấy lòng của Từ Tĩnh Hàn lập tức cứng đờ, nhưng cô ta vẫn giả ngu:
“Chị Trương, chị nói vậy là có ý gì? Tôi luôn khuyên chị nên sống tử tế mà. Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của chị, nhưng chị không thể tùy tiện vu oan cho tôi. Tôi là người nhà nước, luôn làm việc đúng theo quy định.”
“Khuyên tôi sống tử tế?”
Trương Mỹ Linh như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, bỗng bật cười, cười đến chảy cả nước mắt. Mỗi chữ cô thốt ra đều đẫm máu: