Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Hợp Đồng Và Những Dấu Hôn
8.
Hai ngày sau, lễ cưới của Thẩm Mặc Sâm chính thức diễn ra.
Tôi ngồi trong phòng chờ sân bay, ánh mắt dừng lại ở màn hình lớn phía trước đang phát sóng trực tiếp lễ cưới của anh ta.
Thẩm Phù mặc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt rạng rỡ, chậm rãi bước từ cuối thảm đỏ đến bên cạnh Thẩm Mặc Sâm.
Nhưng trong ống kính, Thẩm Mặc Sâm lại nhíu chặt mày, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt gần như dán chặt vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Cùng lúc đó, điện thoại của tôi rung liên tục.
Tôi nhìn màn hình, rồi từ tốn bắt máy.
Giọng của Thẩm Mặc Sâm gầm lên qua đầu dây:
“Tần Niệm, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao nữa?!”
Tôi hờ hững trả lời:
“Thẩm tiên sinh, gọi cho tôi ngay trong lễ cưới của mình, có vẻ không hay lắm đâu nhỉ?”
Tại sân bay, một vài người cũng đang theo dõi livestream lễ cưới đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trên màn hình, Thẩm Mặc Sâm hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi:
“Chẳng lẽ em thực sự muốn tôi cưới người khác?”
“Tôi chẳng quan tâm anh cưới ai cả.”
Tôi dứt khoát, “Không nói nữa, tôi phải lên máy bay rồi.”
“Lên máy bay? Em định đi đâu? Tần Niệm, em—”
Tôi thẳng tay cúp máy.
Giọng nói của Thẩm Mặc Sâm biến mất hoàn toàn.
Ngẩng đầu lên, buổi lễ trên màn hình đã hoàn toàn hỗn loạn.
Thẩm Mặc Sâm hất văng bó hoa cưới trong tay Thẩm Phù, đá đổ cả máy quay bên cạnh.
“Quay cái gì mà quay! Cút hết cho tôi!”
Anh ta đẩy mạnh Thẩm Phù, khiến cô ta ngã sõng soài trên mặt đất.
Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, lặng nhìn anh ta:
“Mặc Sâm, anh làm gì vậy? Hôm nay là đám cưới của chúng ta mà!”
“Cái quái gì mà đám cưới, tôi không cưới nữa!”
Ánh mắt Thẩm Mặc Sâm đầy giận dữ:
“Tôi đã không còn yêu cô từ lâu rồi, tôi vốn dĩ cũng không muốn cưới cô!”
Thẩm Phù sững sờ, không thể tin nổi:
“Anh nói gì…? Không yêu tôi nữa? Không muốn cưới tôi? Sao có thể như vậy được…”
“Anh đã từng nói sẽ đợi tôi lớn lên, từng nói nhất định sẽ cưới tôi… Sao có thể… sao lại không yêu tôi…”
“Có phải tôi làm sai chỗ nào không? Mặc Sâm, em có thể sửa mà, xin anh đừng bỏ rơi em… đừng rời xa em được không?”
“…”
Thẩm Phù khóc lóc nhào đến ôm lấy anh ta, nhưng Thẩm Mặc Sâm chỉ lạnh lùng đẩy cô ta ra.
“Tránh ra!”
Anh xoay người bỏ đi, bước thẳng ra ngoài.
Trong khung hình livestream, Thẩm Phù bật khóc, xé tan chiếc khăn voan trên đầu thành từng mảnh.
Buổi phát sóng dừng lại tại đó.
Còn tôi, đúng lúc nghe thấy loa thông báo lên máy bay, cũng quay người rời đi, không ngoảnh lại.
Điện thoại vẫn tiếp tục rung không ngừng.
Là những số lạ, cùng vô số tin nhắn dồn dập gửi đến.
Tôi biết—đó là Thẩm Mặc Sâm.
Anh ta đang chất vấn tôi, đe dọa tôi, rồi lại bất lực cầu xin tôi.
Mục đích chỉ có một—muốn tôi đừng rời đi.
Nhưng tôi không hề cho anh ta bất kỳ phản hồi nào.
Trước khi bước lên máy bay, tôi tháo thẻ SIM ra, ném vào thùng rác bên cạnh.
Giống như cách tôi vứt bỏ những năm tháng từng bị trói buộc, từng bị tình yêu giam cầm.
Tôi sẽ để tất cả… ở lại phía sau.
9.
Sau một tuần đến Anh, thiết kế của tôi cuối cùng cũng được chọn để trưng bày triển lãm. Nhưng đúng vào đêm trước ngày khai mạc, tôi nhận được thông báo: ban tổ chức từ chối cho phép trưng bày tác phẩm của một “nhà thiết kế vướng bê bối đạo đức”.
Tôi đang hoang mang không hiểu mình từ khi nào trở thành “nhà thiết kế có vấn đề” thì Tần Vũ mang về một tin tức từ trong nước.
Có chuyện xảy ra ở quê nhà rồi.
Thẩm Phù xuất hiện trong vai trò “nạn nhân”, mở livestream khóc lóc nức nở, tố cáo Thẩm Mặc Sâm lừa tình, hứa hẹn cho cô ta một danh phận rồi lại công khai hủy hôn trước mặt thiên hạ.
Trong buổi phát sóng ấy, cô ta không quên lôi cả tên tôi ra.
“Em thật sự không hiểu, chị đã nói gì với Mặc Sâm? Rõ ràng trước đó anh ấy rất yêu em, đã đặt may váy cưới riêng cho em, còn tổ chức một lễ cưới linh đình như vậy.”
“Chị và anh ấy chỉ là kết hôn hợp đồng thôi mà, hoàn toàn không có tình cảm! Chị không thể vì mình không cam tâm mà dùng thủ đoạn bẩn thỉu phá hoại tình yêu của người khác!”
Tuy cô ta không trực tiếp chỉ đích danh, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ tôi là kẻ ích kỷ, âm hiểm, cố tình phá vỡ hạnh phúc vốn dĩ đã nằm trong tay cô ta.
Cư dân mạng bắt đầu dậy sóng.
Các bình luận công kích tôi ngày càng nhiều, đến mức có người tra được nơi tôi đang làm việc, kéo vào weibo chính thức của studio Richard để mắng chửi ầm ầm.
Richard an ủi tôi, bảo đừng để tâm đến dư luận, thời gian sẽ làm mọi chuyện lắng xuống.
Nhưng lần này, những gì Thẩm Phù làm đã không chỉ ảnh hưởng đến tôi, mà còn kéo theo cả những người bên cạnh tôi.
Tôi quyết định không nhẫn nhịn nữa.
Tôi lục lại chiếc điện thoại cũ, tìm lại những tin nhắn trước đây Thẩm Phù từng gửi để khoe khoang khiêu khích, cùng với những lời níu kéo mềm mỏng, thậm chí là van xin của Thẩm Mặc Sâm.
Tôi dùng tài khoản chính thức của studio Richard, đăng một bài đính chính công khai:
“Dù là hôn nhân hợp đồng, cũng không thể chối bỏ được sự thật: một người ngoại tình trong hôn nhân, một người biết rõ vẫn chen chân.”
“Còn nữa, xin nhớ kỹ—không phải tôi ghen ghét hay toan tính phá hoại hạnh phúc của cô, mà là vị hôn phu đáng kính của cô cứ bám riết lấy tôi không buông!”
“……”
Bài đăng chưa đầy một giờ đã leo top tìm kiếm.
Cư dân mạng bỗng chốc đổi chiều, phẫn nộ lên án Thẩm Phù, mắng cô ta te tua.
Thấy dư luận không còn đứng về phía mình, Thẩm Phù đành mở livestream, tiếp tục đổ lỗi cho Thẩm Mặc Sâm.
Cô ta tố anh ta tâm lý biến thái, nói rằng ngay khi cô còn chưa đủ tuổi vị thành niên, anh ta đã có tình cảm với cô, đã từng bày tỏ tình yêu từ rất sớm…
Từng lời từng chữ đều như đẩy Thẩm Mặc Sâm lên đầu ngọn sóng dư luận.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Thẩm Mặc Sâm lại hoàn toàn im lặng, không lên tiếng bất kỳ điều gì.
Bởi vì—ngay lúc này, Thẩm Mặc Sâm đã đứng trước mặt tôi.