Chương 9 - Cuộc Hôn Nhân Giả Tưởng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

“Hoặc là, tôi sẽ gửi hết những chuyện dơ dáy cô làm cho bạn trai và nhà chồng tương lai của cô biết?”

Thì ra Đường Nhược Hi vẫn luôn có bạn trai.

Chỉ là sau khi tiếp cận Cố Thời Dã, cô ta xem người yêu bao năm của mình như phương án dự phòng.

Hai tiếng sau, Đường Nhược Hi ôm thùng giấy rời khỏi tòa nhà.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại.

Tối hôm đó, mạng xã hội xuất hiện một bài bóc phốt dài.

Người đăng tự nhận là sinh viên đại học trong thành phố, kèm hình ảnh đầy đủ, kể lại chuyện một nữ sinh họ Đường từng cùng lúc lén lút qua lại với ba nam sinh khóa trên, lừa tiền sinh hoạt.

Chi tiết cụ thể, dẫn chứng đầy đủ, dân mạng nhanh chóng tìm ra Đường Nhược Hi.

Càng ngày càng nhiều người tung bằng chứng, bạn trai cô ta tức giận đến cực độ, lập tức chia tay, đuổi cô ta khỏi nhà, còn yêu cầu lấy lại tất cả số tiền đã chi.

Không nhà ở, không tiền tiết kiệm, Đường Nhược Hi chỉ có thể cuống cuồng đi xin việc.

Nhưng cứ nhắc đến tên cô ta, ánh mắt HR đều đầy khinh miệt.

Mẹ Cố đã sớm truyền lời trong giới–ai cũng biết cô ta là “tiểu tam biết rõ mà vẫn chen vào”, là người “không có đạo đức”.

Cô ta thử liên lạc lại bạn bè cũ, tin nhắn gửi đi chỉ hiện dấu chấm than đỏ.

Đường Nhược Hi lúc này mới hiểu ra–cô ta đã chọc vào người mình tuyệt đối không thể đụng tới.

Nhà họ Cố không cần khiến cô ta mất mặt–họ muốn, là khiến cô ta hoàn toàn biến mất khỏi vòng tròn này.

Biến mất, cùng với những ý đồ đen tối không dám mang ra ánh sáng.

Cô ta quyết định rời đi.

Trước khi quay lại thị trấn nhỏ nơi quê nhà, cô ta liên lạc được với tôi.

Cô gái từng xinh đẹp rạng rỡ, giờ đây trông tiều tụy và cay cú.

“Tôi yêu Cố tổng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng ngoài công việc, anh ấy chưa từng nhìn tôi lấy một lần.”

“Chỉ khi anh ấy gọi điện cho chị, anh ấy mới cười, mới dịu dàng.”

“Tôi không cam tâm. Tôi trẻ hơn chị, xinh đẹp hơn chị, có tham vọng hơn chị. Vậy tại sao chị lại được ở bên anh ấy? Chỉ vì quen anh ấy sớm tám năm sao?”

“Tôi tìm được tài khoản mạng xã hội cũ của chị. Hồi đó chị rất hay chia sẻ cuộc sống. Tôi học cách ăn mặc, trang điểm giống chị hồi hai mươi mấy tuổi, cố ý nhắc đến những thứ chị thích khi trước trước mặt anh ấy…”

“Cuối cùng, anh ấy cũng bắt đầu để mắt đến tôi, cũng bao dung cho lỗi sai của tôi.”

“Vé máy bay đặt sai là tôi cố tình. Tôi biết chị lúc ấy không khỏe, nếu không đi chuyến sớm thì buộc phải xuất phát từ hôm trước. Tôi bảo với tổng giám đốc rằng đặt chuyến sớm vừa rẻ lại có thể ở bên chị thêm nửa ngày, anh ấy rất vui. Lần đầu tiên anh ấy khen tôi.”

Tôi bình thản nhìn Đường Nhược Hi.

Không nhận được phản ứng như mong đợi, cô ta tỏ vẻ khó tin.

“Sao chị bình tĩnh vậy? Chị biết rõ tôi và Cố tổng chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không hối hận sao? Là chính chị đã đẩy người đàn ông yêu mình ra xa!”

“Vậy à?” Tôi không đổi sắc. “Tôi luôn biết mà.”

“Cố Thời Dã đâu có mù, cũng không phải kiểu đàn ông ăn cao lương mỹ vị chán rồi đi tìm cháo trắng dưa muối.”

“Chuyện giữa tôi và anh ấy, chưa bao giờ liên quan đến sự xuất hiện của cô.”

Đường Nhược Hi chết lặng.

Tôi cầm túi đứng dậy rời đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi nhìn cô ta, từ tốn nói:

“Còn nữa, sao cô biết người hối hận là tôi? Nếu chịu khó hỏi han chút, chắc cô cũng biết–người đang cầu xin tôi đừng ly hôn, chính là Cố Thời Dã mà cô ngày đêm mong nhớ.”

Ban đầu tôi còn do dự chuyện giữ lại đứa bé trong bụng hay không.

Nhưng đến bệnh viện, đầu dò siêu âm lướt trên bụng, những tiếng “thùm thụp” vang lên trong tai, như những hồi trống nhỏ gõ vào tim tôi.

Gấp gáp mà sống động.

Tôi chợt cảm thấy, giữ con mà không giữ cha, cũng là một lựa chọn không tồi.

Bố mẹ rất ủng hộ quyết định của tôi.

Với điều kiện của tôi, đừng nói là nuôi con một mình, ngay cả chuyện vừa có con vừa tái hôn với một người đàn ông tốt, cũng không phải điều gì khó khăn.

Phản ứng thai nghén khá nghiêm trọng, tôi tạm dừng hết công việc, an tâm về nhà dưỡng thai.

Cố Thời Dã dĩ nhiên không thể mãi mãi không biết đến sự tồn tại của đứa bé.

Anh ta nghĩ tôi giữ lại đứa con là vì muốn tha thứ cho anh ta.

Nhưng lần này, lòng tôi đã quyết.

Dù anh ta dỗ dành, năn nỉ thế nào tôi cũng không lay chuyển.

Về sau bị anh quấn lấy đến phát phiền, tôi tức giận dọa rằng nếu không ký đơn ly hôn, tôi sẽ phá thai.

Câu nói ấy hiệu quả hơn vạn lời từ chối.

Cố Thời Dã biết tôi nói được làm được, cũng hiểu tính tôi, đã nói ra câu này thì tức là không còn đường quay lại nữa.

Anh không dám lấy mạng con mình ra để đánh cược.

Khi đứa bé được năm tháng, anh từ bỏ níu kéo, ký đơn ly hôn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)