Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Giả Mạo

Hôm tôi và Giang Nghiễn Bạch đi đăng ký kết hôn, trước cổng cục dân chính lất phất mưa phùn.

Anh ta che một chiếc ô đen to tướng, ô nghiêng hẳn về phía mình, che kín mít. Nửa vai tôi thì ướt sũng.

Nhiếp ảnh gia hô:

“Chú rể cô dâu đứng sát vào chút! Cười lên nào!”

Tôi rặn ra một nụ cười giả trân hết mức.

Giang Nghiễn Bạch nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sau cặp kính lạnh tanh:

“Thẩm Thanh Hà, cười gì mà như sắp đi đánh bom cảm tử thế? Cần thiết vậy à?”

“Cần chứ.” Tôi nghiến răng. “Lấy giấy kết hôn với anh, còn bi tráng hơn đi đánh bom.”

Anh ta khẩy cười một tiếng, vươn tay qua quýt khoác lên vai tôi.

Qua lớp áo mỏng, tôi vẫn cảm giác được bắp tay anh ta cứng đờ.

Cứ như đang ôm một khúc gỗ đông lạnh mười năm.

Đèn flash “tách” một tiếng.

Ảnh chụp ra, tôi cười nhăn nhó như ác quỷ, còn anh ta mặt lạnh như tiền.

Đúng là cặp đôi trời sinh để hại nhau.

Một cặp oan gia hoàn hảo.

Cuốn sổ đỏ nóng hổi vừa cầm trong tay.

Tôi cầm nó mà có cảm giác như cầm một cục sắt nung đỏ.

“Giang Nghiễn Bạch.” Tôi lắc lắc sổ đỏ. “Hợp tác vui vẻ nhé?”

Anh ta đẩy gọng kính viền vàng, lạnh nhạt nhả ra hai chữ:

“Tự cố.”

Giọng điệu thản nhiên như đang nói “Hôm nay trời đẹp thật.”

Tôi với anh ta từ nhỏ đã không ưa nhau.

Anh ta là “con nhà người ta”, còn tôi là “con nhặt về của nhà họ Thẩm”.

Hồi mẫu giáo, anh ta giành pháo đài xếp hình tôi vừa lắp xong, tôi liền chét đất nặn đầy mặt anh ta.

Tiểu học, anh ta làm đội trưởng kiểm tra khăn quàng đỏ, chuyên bắt tôi không đeo, hại tôi bị phạt đứng.

Cấp hai, anh ta đại diện học sinh phát biểu, tôi ở dưới trợn mắt đến sái cả cơ mặt.

Cấp ba… mới đúng nghĩa là chiến trường.

Anh ta luôn luôn hạng nhất, tôi mãi hạng nhì.

Tôi liều mạng muốn kéo anh ta từ trên thần đàn xuống, lần nào cũng thất bại.

Gần thành công nhất là kỳ thi tháng đó, tôi thức đêm ôn đến ba giờ sáng.

Kết quả hôm sau phát sốt, hai câu cuối đề toán để trắng.

Bảng điểm công bố, anh ta vẫn vững vàng đứng nhất, còn tôi rớt khỏi top mười.

Anh ta chặn tôi trước bảng thành tích, giọng đáng ghét muốn đấm:

“Thẩm Thanh Hà, đa tạ nhường nhịn.”

Tôi tức đến suýt ngất ngay tại chỗ.

Lên đại học còn khủng khiếp hơn.

Anh ta học tài chính, tôi học thiết kế, chẳng liên quan gì nhau.

Vậy mà hai công ty nhà tôi và nhà anh ta lại là đối thủ không đội trời chung.

Công ty “Thanh Nguyên Địa Ốc” của ba tôi và “Tập đoàn Giang An” của ba anh ta, ở cùng thành phố, tranh đất tranh dự án, đấu đến kẻ sống người chết.

Tôi với anh ta, là “con cưng” của mỗi nhà, dĩ nhiên bị đẩy ra tuyến đầu.

Tiệc rượu mà gặp nhau, anh ta cầm ly champagne, cười như không cười:

“Thẩm tiểu thư, trùng hợp thật đấy.”

Tôi cười nhạt:

“Giang thiếu gia, bám dai thật.”

Chạm ly xong, hai ánh mắt đâm nhau chan chát, như đánh nhau tám trăm hiệp.

Ai mà ngờ được.

Hai nhà đấu mười mấy năm, cuối cùng đấu đến cạn vốn, sắp cùng nhau phá sản.

Hai ông già bàn nhau cái rụp: Đừng đấu nữa! Kết thông gia đi!

Gộp tài nguyên, cùng vượt khó khăn.

Thế là tôi và Giang Nghiễn Bạch, hai kẻ thà bóp chết nhau còn hơn nhường nhau, bị đẩy lên cái gọi là bàn thờ “liên hôn”.

Đám cưới? Không có.

Hai gia đình ngồi lại ăn một bữa cơm coi như xong nghi thức.

Trong bữa ăn, hai bên phụ huynh nở nụ cười xã giao, khen ngợi lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có tôi và Giang Nghiễn Bạch ngồi ở ghế chính, như hai món đồ sứ đẹp đẽ bị cưỡng ép đặt cạnh nhau.

Anh ta gắp cho tôi một miếng sườn xào chua ngọt, giọng dịu đến mức sắp nhỏ nước:

“Thanh Hà, ăn nhiều một chút.”

Tôi nhìn miếng sườn bóng nhẫy trên đũa anh ta, dạ dày cuộn lên một trận.

Cái tên này ghét nhất đồ ngọt, đặc biệt là vị chua ngọt.

Giờ còn bày đặt làm ông chồng mẫu mực hiền lành?

Tôi gắp miếng sườn đó, bỏ lại vào bát anh ta, cười ngọt xớt:

“Chồng làm việc vất vả mà, anh ăn đi.”

Ánh mắt sau cặp kính của anh ta hơi lóe lên, nhưng không nói gì, lặng lẽ ăn hết.

Bữa cơm đó làm tôi muốn khó tiêu.

Ăn xong, anh ta lái xe đưa tôi về căn hộ của tôi.

Suốt đường đi, chẳng ai nói câu nào.

Tới dưới nhà, xe vẫn nổ máy.

“Thẩm Thanh Hà,” anh ta nhìn thẳng phía trước, giọng lại trở về lạnh nhạt như thường, “hợp đồng em đọc rồi chứ?”

“Đọc rồi.” Tôi tháo dây an toàn. “Không can thiệp, không quấy rầy, trừ khi cần thiết thì xuất hiện, mỗi người tự sống. Ba năm hết hạn, đường ai nấy đi. Rõ lắm.”

“Rất tốt.” Anh ta gật đầu. “Hợp tác vui vẻ.”

“Vui vẻ.”

Tôi mở cửa xe xuống, không thèm ngoái đầu.

Trong gương chiếu hậu, chiếc Bentley đen còn dừng vài giây rồi mới chầm chậm rời đi.

Cũng tốt thôi.

Kết hôn giả thì phải ra dáng nhựa.

Mỗi người một cuộc sống, yên tĩnh.

Cuộc sống của tôi cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

Báo cáo