Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta bắt đầu nhắc lại những ngọt ngào trong quá khứ của chúng tôi, những khoảnh khắc từng khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt, giờ đây nghe lại, lại như một vở bi hài kịch được dàn dựng tỉ mỉ.

Tôi dựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi trượt xuống thảm, trước mắt không kìm được mà hiện lên những ký ức từng được tôi tô hồng bằng “não yêu đương”.

Năm đầu sau khi kết hôn, anh ta dùng thẻ tín dụng của tôi mua cho mẹ mình một chiếc iPhone đời mới nhất, còn nói rất hay ho: “Để mẹ anh cũng trải nghiệm một chút công nghệ cao, em cũng nở mày nở mặt.”

Tiền học đại học và sinh hoạt phí hàng tháng của em trai anh ta – Giang Thao – đều là tôi chi trả.

Mỗi lần anh ta đều nói là “mượn”, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện “trả”.

Tôi hỏi, anh ta liền đáp: “Đều là người một nhà, tính toán như vậy làm gì? Sau này em anh thành tài, chẳng lẽ quên được người chị dâu như em?”

Còn nữa, công ty IT mà anh ta gọi là “tay trắng lập nghiệp”, mấy lần thiếu hụt dòng tiền, đều là tôi lấy tiền tiết kiệm của mình, thậm chí cả khoản dự phòng cha mẹ tôi để lại, để vá vào chỗ hổng.

Anh ta ôm tôi nói: “Vợ à, cảm ơn em, đợi công ty niêm yết, anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”

Tôi từng ngây thơ cho rằng, đó là biểu hiện của sự hiếu thảo, yêu thương gia đình, và có chí tiến thủ.

Giờ nhìn lại, đó nào phải tình yêu, rõ ràng là sự đòi hỏi không đáy, là một cuộc “xóa đói giảm nghèo” nhắm trúng mục tiêu một cách chuẩn xác.

Cả nhà họ, giống như lũ đỉa bám trên người tôi, tham lam hút lấy máu thịt tôi, còn Giang Phong, chính là kẻ từng con một dẫn lũ đỉa đó tới gần tôi.

Điều khiến tôi đau lòng nhất, là đứa con chưa từng kịp chào đời của tôi.

Khi tôi mới mang thai, thai yếu, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi tuyệt đối.

Tôi muốn mẹ mình đến chăm sóc, bà có kinh nghiệm, lại biết cách cân đối dinh dưỡng.

Giang Phong lại kiên quyết từ chối: “Mẹ em quê mùa, không hiểu mấy thứ quý giá này, để bà ấy tới chỉ tổ rối thêm.”

Khi đó tôi còn tưởng anh ta chu đáo.

Nhưng quay lưng đi, anh ta liền đưa mẹ mình lên thành phố, lý do là: “Quê nhà nóng quá, để mẹ lên thành phố tránh nóng, ở một thời gian rồi về.”

Sau khi mẹ anh ta đến, căn nhà này hoàn toàn biến thành lãnh địa của bà.

Bà ta mỗi ngày đều chê bai các món ăn tôi tỉ mỉ chuẩn bị: “Tsk tsk tsk, thời chúng tôi sinh con, có ai yếu ớt vậy đâu, ra đồng vẫn làm như thường!”

“Nồi canh này toàn dầu là dầu, nhìn là biết chẳng bổ béo gì, còn không bằng canh gà quê chúng tôi!”

Rồi bà ta thản nhiên bê nồi canh tôi hầm cả buổi sáng để dưỡng thai, đem dâng nguyên vẹn cho cậu con trai út đang nghỉ hè ở nhà – Giang Thao.

Lý do là: “Thao Thao học hành vất vả, phải bồi bổ nhiều hơn.”

Giang Phong thấy hết, cũng chỉ thốt lên một câu hời hợt: “Mẹ, Tình Tình cũng cần dinh dưỡng mà.”

Rồi… không còn gì nữa.

Lần đó, tôi xuống cầu thang thì bị chóng mặt do thiếu máu, trượt ngã.

Máu tươi nhuộm đỏ cả váy tôi, cuốn theo là sinh mệnh bé nhỏ chưa kịp ra đời trong bụng tôi.

Ở bệnh viện, Giang Phong ôm tôi khóc lóc thảm thiết, không ngừng lặp lại: “Tất cả là lỗi của anh, lỗi vì anh không chăm sóc tốt cho em.”

Đúng vậy, anh ta nhận hết trách nhiệm về mình.

Nhưng lại chưa từng, một lời nào, trách mẹ anh ta – người gián tiếp gây ra tất cả.

Giờ nghĩ lại, anh ta không phải không trách, mà là không dám.

Hoặc nên nói, trong lòng anh ta, cảm nhận của mẹ anh ta, mãi mãi quan trọng hơn tôi và đứa con đã mất của tôi.

Cái lạnh buốt thấu xương từ xương cụt lan dần lên, trong khoảnh khắc chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Tôi đứng dậy khỏi thảm, cơ thể hơi cứng đờ do ngồi lâu.

Tôi bước tới bàn trang điểm, nhìn người phụ nữ trong gương với gương mặt tái nhợt và ánh mắt trống rỗng.

Ba năm nay, rốt cuộc tôi đã sống kiểu gì?

Tôi hít sâu một hơi, kéo mở cánh cửa phòng đã bị khoá trái.

Giang Phong ngoài cửa thấy tôi, ánh mắt sáng lên ngay tức khắc, gương mặt lập tức nở nụ cười lấy lòng, cứ tưởng tôi đã mềm lòng.

Anh ta đưa tay ra, định kéo tôi lại: “Tình Tình, anh biết mà, em không nỡ…”

Tôi không để anh ta chạm vào mình.

Tôi giơ tay trái lên, từ từ, từng chút một, tháo xuống chiếc nhẫn kim cương từng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi khỏi ngón áp út.

Chiếc nhẫn ấy, chính là thứ anh ta dùng một phần “tiền khởi nghiệp” tôi đưa để mua.

Nghĩ lại, thật là một sự mỉa mai cay đắng.

Tôi mở lòng bàn tay, ném chiếc nhẫn lạnh băng ấy xuống dưới chân anh ta.

“Đinh” – một tiếng vang giòn, như có thứ gì đó hoàn toàn tan vỡ.

“Giang Phong, chúng ta kết thúc rồi.”

Tôi dồn hết sức lực, nói ra năm chữ đó, rồi xoay người, kéo vali đã sắp xếp sẵn, từng bước một, đi về phía cửa.

Sắc mặt Giang Phong trong nháy mắt trắng bệch, anh ta nhìn bóng lưng tôi với ánh mắt không thể tin nổi, môi run rẩy, nhưng không thốt ra nổi một lời.

Tôi không quay đầu lại.

Một lần cũng không.

03

Thang máy giữa đêm, ánh đèn trắng nhợt nhạt.

Tôi kéo vali đi ra khỏi cửa toà nhà, gió lạnh thốc vào mặt khiến đầu óc mơ hồ của tôi tỉnh táo được vài phần.

Một chiếc xe thương vụ Mercedes màu đen lặng lẽ đậu dưới ngọn đèn đường phía dưới, ánh sáng phác hoạ ra dáng vẻ vững chãi của nó.

Cửa xe mở ra, mẹ tôi bước xuống.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)