Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ
5
“Từ giờ trở đi, anh sẽ không còn dính dáng gì đến cô ấy nữa. Đây là thông báo chính thức từ đội, em xem đi.”
Anh đưa điện thoại cho tôi, ánh mắt kiên định đầy cầu khẩn.
Tôi nhận lấy… rồi ném mạnh xuống đất: “Đoạn Dã, không thể quay lại được nữa rồi.”
Anh sụp đổ nhìn tôi, vẻ mặt đau đớn:
“Tại sao? Hi Hi, anh đã nói sẽ cho em một tương lai mà! Em không thể đợi thêm chút nữa sao? Vì sao lại không thể tin anh?”
Đến nước này rồi, anh vẫn không hiểu.
Giữa chúng tôi, chưa bao giờ là vấn đề tình cảm hay lòng tin.
Mà là trong tình yêu này, đã có người thứ ba chen vào, tất cả đã không còn nguyên vẹn.
Tôi không đáp, chuẩn bị gọi bảo vệ đuổi anh đi.
Anh bỗng gầm lên: Lâm Hi!”
Đoạn Dã quỳ xuống trước mặt tôi, mở lòng bàn tay ra — là chiếc nhẫn cưới bị bỏ lại trong lễ cưới hôm đó.
“Cưới anh đi, bây giờ mình đi đăng ký, cho con một mái ấm… được không?”
Thật lòng mà nói, Đoạn Dã rất xuất sắc.
Ngoại hình tốt, năng lực cao, gia đình tử tế, ba mẹ anh cũng quý mến tôi.
Chúng tôi có tình cảm, có con.
Cô gái xen vào giữa, có lẽ tôi thật sự có thể coi như chưa từng tồn tại rồi tiếp tục sống bên anh.
Nhưng tôi không làm được.
Tình yêu mà tôi muốn… không thể có dù chỉ một vết nứt.
Ngay lúc tôi cầm lấy chiếc nhẫn, điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông.
Lờ mờ nghe thấy Tiểu Chu hét lên ở đầu dây bên kia: “Không xong rồi! Tô Mạn lại tự sát!”
Cùng một chiêu trò, đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt Đoạn Dã thoáng lưỡng lự, rồi nghiến răng nói: “Từ giờ chuyện của cô ấy, đừng báo cho tôi nữa.”
Anh dập máy, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn tôi: “Hi Hi, đồng ý lời cầu hôn của anh được không? Anh hứa từ nay sẽ đối xử thật tốt với em.”
Tôi không kìm được bật cười, mà càng cười nước mắt càng tuôn.
Tôi ném nhẫn xuống đất, anh cúi xuống nhặt lên, tôi lại ném, sắc mặt anh mỗi lúc một khó coi.
Tôi nhẹ giọng nói: “Có những chuyện… không có lần thứ hai.”
“Anh đã phản bội bảy năm tình cảm của chúng ta. Em chúc anh… cô đơn cả đời.”
“Đoạn Dã, là em không cần anh nữa.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe tôi nói những lời như thế, anh chợt nắm lấy tay tôi, ôm chặt trong đau khổ:
“Lâm Hi, đừng… đừng bỏ con đi, anh xin em.”
“Chúng ta đã chờ đứa bé này bao nhiêu năm rồi, em thật sự nỡ lòng sao?”
“Hi Hi, con là kết tinh tình yêu của hai đứa mình mà, anh xin em, đừng tàn nhẫn với anh như vậy.”
Lời của Đoạn Dã gợi lại những hồi ức trong tôi.
Suốt bao năm qua mỗi lần đi siêu thị, nơi chúng tôi ghé qua nhiều nhất là khu em bé, cùng nhau tưởng tượng cuộc sống sau khi có con, ôm chiếc áo nhỏ màu hồng mà bật cười, hứng thú nghiên cứu đồ dùng trẻ con…
Đứa bé này, chúng tôi đã mong mỏi rất lâu mới có được.
Đã từng, trên con đường đến hạnh phúc, chúng tôi thực sự rất hạnh phúc.
Chỉ là… Đoạn Dã của bây giờ, không còn xứng đáng nữa.
Ngày phá thai, tôi đặt tay lên bụng, nghiêm túc xin lỗi sinh linh bé nhỏ ấy, mắt đỏ hoe:
“Con à… xin lỗi, mẹ không thể đánh cược tương lai của con được…”
Chuyện tôi phá thai nhanh chóng truyền đến tai cấp trên của Đoạn Dã.
Một nhóm điều tra gọi điện cho tôi, giọng đầy chân thành:
“Đồng chí Lâm Hi, đồng chí Đoạn Dã trước nay luôn thể hiện rất tốt, lần này thật sự chỉ là một phút hồ đồ, cô có thể cho anh ấy thêm một cơ hội không?”
Lúc đó tôi đang ngồi trên taxi ra sân bay, khung cảnh ngoài cửa sổ lùi lại như tua phim ngược.
“Xin lỗi, đứa bé… đã không còn.” Giọng tôi bình thản. “Tôi không muốn con mình sinh ra trong một gia đình mà người cha lại để tâm đến người phụ nữ khác.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.
Tôi tháo sim điện thoại, ném vào thùng rác, kéo vali bước vào sảnh sân bay.
Không biết bằng cách nào, Đoạn Dã biết được tin, như người điên lao vào khu vực chờ, tay nắm chặt một phong thư đã ngả vàng.
“Hi Hi, em xem cái này đi!” Anh nhét phong thư vào tay tôi, giọng nghẹn ngào. “Là phiếu tha thứ em viết bảy năm trước, em từng nói, chỉ cần còn giữ nó, dù anh có làm sai gì, em cũng sẽ tha thứ một lần.”
Trong phong thư là một bức tranh màu nước ngây ngô, vẽ hai người nhỏ nắm tay nhau, bên cạnh là dòng chữ nguệch ngoạc: “Phiếu tha thứ dành cho Đoạn Dã – hiệu lực cả đời.”
“Bao năm qua anh luôn giữ nó trong túi áo, sợ đánh mất…” Anh siết chặt cổ tay tôi, mắt đỏ hoe. “Chúng ta yêu nhau bảy năm rồi mà, phía trước còn rất dài… đừng đi, được không?”
Bảy năm tình cảm, như dây leo quấn lấy tim, sao có thể nói dứt là dứt?
ĐỌC TIẾP: