Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ
11
Lần tiếp theo tôi gặp lại Lục Minh là ba tháng sau đó.
Anh ta bị tuyên án 5 năm tù vì tội chiếm dụng vốn trái phép, từ một Tổng giám đốc trẻ tuổi tài ba, trở thành tội phạm kinh tế không có ngày quay đầu.
Anh ngồi đối diện tôi, mặc áo tù sọc, tay bị còng, đầu cúi thấp suốt buổi.
Thời gian qua chúng tôi toàn thông qua luật sư để liên lạc.
Anh không chịu ký đơn ly hôn, mãi đến hôm qua mới nhượng bộ, nói muốn gặp tôi một lần trước khi ký.
Nhưng khi tôi thực sự đến, anh lại im lặng từ đầu đến cuối.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn:
“Anh nhất quyết đòi gặp tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nếu cảm thấy phân chia tài sản không công bằng, tôi có thể nhường anh căn nhà nhỏ đầu tiên tụi mình từng mua, kèm thêm 200.000 tệ.”
Đó là điều tôi đã nghĩ kỹ trên đường đến đây.
Dù sao thì, chó cùng đường cũng có thể quay lại cắn người.
Tôi thật sự lo, nếu dồn Lục Minh đến bước đường cùng, anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó không thể kiểm soát.
Thế nên, tôi tính sẵn cho anh ta một ít tài sản không đáng kể — đủ để sau khi ra tù còn có thể sống yên ổn, đôi bên không ai động chạm ai, vậy là tốt nhất.
Chỉ là, sau khi nghe tôi nói xong, Lục Minh không những không cảm kích, mà còn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực đến dọa người nhìn thẳng vào tôi.
Trong ánh mắt ấy là vô vàn cảm xúc — hối hận, đau khổ, oán giận, dằn vặt, tất cả đan xen lại thành một mảng đen kịt.
“Em tưởng anh muốn gặp em, là để đòi thứ gì đó à?”
“Chứ không phải sao?” Tôi tựa lưng vào ghế, mỉm cười, “Lẽ nào đến nước này rồi, anh còn muốn nói chuyện… tình cảm?”
Anh ta ngẩn người một lúc, rồi bật cười — cười trong nước mắt.
“Ừ, tụi mình còn gì để mà nói chuyện yêu đương nữa chứ…”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.
Anh ta lau nước mắt, ngước lên nhìn tôi lần nữa.
“Thật ra em biết anh ngoại tình, là đã không định tha thứ rồi.
Bất kể là làm hòa hay cãi nhau, từ đầu đến cuối, em đều tính toán hết rồi… đúng không?”
Tôi gật đầu: “Đúng.”
Anh ta im lặng một lúc rồi hỏi:
“Em không sợ sau này con gái lớn lên sẽ hận em sao?”
Tôi suýt nữa cười thành tiếng.
“Anh muốn tôi vì lỗi của anh mà tự trách bản thân, cảm thấy mình có lỗi với con bé sao?
Nằm mơ đi!
Là anh ngoại tình lúc tôi mang thai.
Là anh phản bội gia đình.
Người khiến con gái phải sống trong gia đình đơn thân chính là anh.
Anh lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
Nói đến đây, tôi dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh ta.
“Nhưng nếu anh đã có suy nghĩ đó, thì từ giờ, tôi sẽ không để anh gặp lại con nữa.”
“Dựa vào đâu chứ? Em biết rõ con bé với anh quan trọng thế nào mà! Nó là người thân duy nhất của anh trên thế giới này!”
Anh ta bật dậy khỏi ghế, suýt chút nữa lao tới nếu không bị quản giáo kịp thời ngăn lại.
“Quan trọng thì sao?
Lúc anh bỏ mặc tôi đang chờ sinh để đi hú hí với tình nhân, anh đã không còn tư cách làm cha nó nữa rồi.”
Anh ta ngơ ngác sững người, rồi như bị rút cạn sức lực, ngồi sụp xuống ghế, ôm đầu tuyệt vọng.
“Sao em có thể làm vậy? Con bé… không thể không có cha…”
“Thiếu tình thương của cha thì sao chứ? Tôi sẽ dồn hết tình yêu của tôi cho con.
Nó sẽ không thua kém gì đứa trẻ nào có đủ cha mẹ.
Nếu thực sự cần một người cha, tôi sẽ kiếm cho nó một người mới.
Dù sao tôi có tiền, có sự nghiệp, muốn kiểu đàn ông nào mà chẳng tìm được?”
Tôi bật cười nhẹ, nói thêm:
“Anh nghĩ chỉ có mình anh có mấy cô gái trẻ bu quanh sao?
Tôi cũng có không ít cấp dưới muốn trèo lên giường với tôi đấy.
Tôi không ngoại tình, chẳng qua đạo đức tôi cao hơn anh một chút.”
Tôi ném thẳng bản thỏa thuận ly hôn vào mặt anh ta, xoay người bỏ đi.
“Đơn này anh ký hay không ký cũng vậy, tôi sẽ kiện, kiện đến khi tòa tuyên ly hôn thì thôi.”
Khi tôi đi đến cửa, nghe thấy anh nghẹn ngào hỏi sau lưng:
“Hạ Kiều… Sao chúng ta lại thành ra thế này?”
Tôi khựng chân lại, không trả lời, cũng không ngoảnh đầu, cứ thế bước thẳng ra khỏi trại giam.
12
Một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời phủ xuống mặt đường, ánh lên sắc vàng rực rỡ.
Tôi mang giày cao gót, một mình bước đi trên con đường nhựa trải dài.
Gió thổi qua một chiếc lá rụng xuống đậu trên tóc tôi.
Tôi cúi đầu gỡ nó xuống, ngẩng lên thì bất chợt nhìn thấy một đôi nam nữ thanh xuân tay nắm tay chạy về phía tôi.
Hình bóng họ chồng lên với ký ức trong tôi, rồi lại tách ra.
Cuối cùng, hóa thành Lục Minh và tôi năm mười tám tuổi.
Cậu thiếu niên vừa cười vừa ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ngây ngô nhưng chan chứa hy vọng, như đang hỏi tôi về tương lai của hai đứa.
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ đi qua họ, làm tan biến đi bóng hình hư ảo đó.
Mười hai năm là khoảng thời gian quá dài.
Đủ dài để hai người nắm tay nhau đi lên từ đáy xã hội, cũng đủ dài để một thiếu niên trong trẻo, thuần khiết bị cuộc đời vấy bẩn và mục ruỗng.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt trời giữa trưa, cất tiếng dõng dạc:
“Lục Minh, đi đến bước này, tôi không thấy hổ thẹn với lương tâm.”
Hoa hồng sẽ úa tàn.
Lời thề hứa cũng sẽ mục nát.
Còn tôi.
Tôi luôn sống mà không thấy hổ thẹn.
(Hết)