Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Nước Mắt
Năm thứ bảy tôi kết hôn với Lục Bắc Xuyên.
Đứa con anh ta nuôi bên ngoài cũng đã vào mẫu giáo.
Tôi vẫn cố chấp, sống chết cũng không chịu ly hôn với anh ta.
Nhưng đến lúc thật sự sắp chết rồi, tôi lại gọi điện cho anh.
“Lục Bắc Xuyên, anh về đi, mình ly hôn thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới lên tiếng.
“Hứa Hạ, em đừng giở trò nữa, cứ sống thế này cũng đâu có gì không tốt.”
Nếu không phải vì nghe thấy tiếng cười nhạt của anh, có lẽ tôi đã tin thật rồi.
Tôi nhìn căn phòng trống trải, nuốt xuống vị đắng nghẹn nơi cổ họng.
“Nếu anh không về, tôi đành phải tìm đến cô ta vậy.”
Tối hôm đó, người đàn ông đã lâu không gặp lại xuất hiện.
1
Ba năm trước, Lục Bắc Xuyên bao nuôi một cô gái ở bên ngoài.
Còn có cả một đứa con.
Vì chuyện đó, tôi và anh ta cãi nhau một trận long trời lở đất.
Anh ta không hề cầu xin tôi tha thứ, ngược lại còn đòi ly hôn với tôi.
Ba năm tiếp theo, chúng tôi cứ dây dưa trong quá trình ly hôn, lúc muốn ly, lúc lại không dứt ra được.
Lần cuối cùng, chúng tôi cãi nhau ngay trước cổng cơ quan đăng ký kết hôn.
“Đúng, tôi cố tình không chịu ly hôn là để mẹ con cô ta cả đời mang tiếng tiểu tam và con riêng!
Cả đời này tôi có chết cũng không ly hôn với anh, anh đừng mơ!”
Lục Bắc Xuyên giận đến nghiến răng, bàn tay giơ lên gần sát mặt tôi rồi lại dừng lại.
Nhưng cuối cùng vẫn không hạ xuống.
Khóe mắt tôi đỏ hoe nhưng gắng gượng không rơi nước mắt, đối diện với ánh mắt đầy căm hận của anh.
Hôm đó, anh dẫn mẹ con cô ta rời đi.
Suốt một năm không hề quay lại.
Sau khi gọi cuộc điện thoại đó, tôi ngồi trên sofa chờ anh.
Trong căn phòng trống vắng, tôi lắc đầu cười khẽ.
Người từng sống chết không chịu ly hôn như tôi, giờ lại là người chủ động đề nghị.
Thật mất mặt.
Khi Lục Bắc Xuyên mở cửa bước vào, hiếm khi tôi nở một nụ cười với anh.
Nhưng chỉ giây sau, tôi đã sững người.
Đằng sau anh, người phụ nữ ấy dắt tay một bé trai đi theo.
Tôi đứng khựng lại.
Lần đầu tiên nhìn kỹ mẹ con họ.
Có lẽ vì tôi nhìn quá lâu.
Sắc mặt Lục Bắc Xuyên sa sầm, bao nhiêu giận dữ bùng lên sau một năm không gặp.
Anh vẫn chẳng nể nang gì tôi cả.
“Hứa Hạ, để giữ chân tôi, bây giờ em đúng là chẳng từ một chiêu trò hèn hạ nào!”
Nếu là trước kia, chắc chắn chúng tôi lại cãi nhau một trận tơi bời.
Cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, mất hết cả thể diện.
Nhưng lần này, tôi không nổi giận, chỉ bình tĩnh cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn.
“Tôi không có làm gì cả, anh xem đi, tôi đã ký tên sẵn ở đây rồi.”
Người đàn ông giật lấy tờ giấy trên tay tôi, nhìn rất lâu.
Sau đó ngẩng đầu lên đánh giá tôi, ánh mắt như mừng rỡ, lại mang theo một chút khó hiểu.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được việc anh ta chẳng hề do dự lấy một giây, nhanh chóng ký tên mình vào.
Ký xong, anh ta vẫn không quên châm chọc tôi:
“Không biết em bị thần kinh gì, lại chủ động đòi ly hôn.”
Nụ cười nơi khóe môi tôi khựng lại một chút.
Tôi cẩn thận cầm lấy bản ly hôn đã có đủ hai chữ ký.
“Tôi sắp chết rồi, trả tự do cho anh, không phải là chuyện tốt à?”
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên khẽ run lên một chút, sau đó—
Anh ta bật cười đầy cay nghiệt.
“Vậy thì em chết nhanh lên chút đi, tôi không muốn đám cưới của tôi với Chu Chu bị em làm ô uế.
Ngày mai ở Cục Dân chính, đừng có đến trễ.”
2
Cánh cửa đóng sầm lại, mang theo tất cả âm thanh trong căn phòng đi mất.
Từ lúc vào đến lúc rời đi, Lục Bắc Xuyên xuất hiện chưa đầy mười phút.
Cuộc chiến ly hôn kéo dài suốt ba năm này, giờ giống như một trò cười mà tôi là người độc diễn.
Lục Bắc Xuyên có lẽ đã quên mất, ngày mai chính là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.
Nếu được chọn, tôi thật sự không muốn chọn ngày đó.
Nhưng anh ấy, hình như không cho tôi cơ hội để từ chối.
Trang cá nhân hiện thông báo một dòng trạng thái mới.
Lục Bắc Xuyên vốn không hay chia sẻ đời tư, cuối cùng cũng không kìm được.
Niềm hân hoan vì được ly hôn với tôi,
khiến anh ta đăng luôn bản ly hôn vừa ký lên mạng.
Phía dưới là đầy những lời chúc mừng.
Ngay cả cha mẹ, bác chú của anh ta cũng lần lượt thả tim.
Điều khiến tôi đau lòng nhất, là Lục Bắc Xuyên biết tôi nhìn thấy, nhưng vẫn hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của tôi sau khi xem.
Phải rồi, với một người đã chẳng còn yêu, thì ai còn bận tâm đến tâm trạng của đối phương nữa chứ.
Quay đầu nhìn lại, căn nhà từ trong ra ngoài đều in dấu vết của một người khác.
Nếu Lục Bắc Xuyên lúc nãy chịu nhìn kỹ một chút, anh sẽ thấy quần áo của mình vẫn còn đang phơi ngoài ban công.
Đôi dép anh hay đi vẫn đặt ngay ở cửa ra vào.
Mái tóc dài của tôi, vẫn còn vì một câu “đẹp lắm” của anh mà cố giữ lại.
Thật ra, tôi đã nói dối.
Nếu tôi còn đủ thời gian, tôi thật sự muốn dây dưa với anh cả đời.
Buông tay sao? Không đời nào.